Mọi người đi rồi, không biết từ lúc nào, Mặc Ngọc cùng Phương Linh, Phương Phỉ cũng lặng lẽ lui xuống, không để lại chút động tĩnh nào.
Tần Ngọc Lâu thấy trượng phu vẫn luôn nắm lấy cổ tay mình, không buông, trong lòng khẽ động, nàng hơi ngẩng đầu lên. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má cương nghị của chàng. Vừa rồi thoáng nhìn, sắc mặt kia dường như không được tốt cho lắm.
Tần Ngọc Lâu cụp mắt, trầm ngâm một hồi, rồi bất chợt duỗi tay kia khẽ kéo kéo tay áo của chàng, nhẹ giọng gọi một tiếng, dịu dàng như tiếng gió thoảng:
“Phu quân…”
Thích Tu nghe tiếng gọi, cả người hơi khựng lại, lúc này mới quay đầu nhìn nàng. Thấy nàng đôi mắt long lanh, dáng vẻ như làm sai điều gì đó, Thích Tu vội vàng buông tay, khẽ ho một tiếng, như có phần luống cuống, cất giọng nhỏ nhẹ:
“Tay… không đau chứ?”
Tần Ngọc Lâu lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của chàng. Thấy sắc mặt chàng vẫn còn căng, nàng chần chừ một chút rồi khẽ hỏi dò:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT