Ngày thứ hai, khi Tần Ngọc Lâu tỉnh dậy, vừa mở mắt đã phát hiện bên cạnh không còn bóng dáng ai, trong lòng vừa lấy làm kinh ngạc, lại cảm thấy cũng là điều tất nhiên.
Dậy sớm vốn là thói quen bao năm qua của trượng phu nàng, chẳng dễ gì thay đổi. Sở dĩ nàng ngạc nhiên, cũng chỉ bởi vì... đêm qua, hai người quả thật quấn quýt đến muộn như thế...
Chỉ vừa nhớ lại chuyện đêm qua, đôi má Tần Ngọc Lâu liền đỏ bừng, trong lòng cũng xấu hổ không thôi.
Nàng thật không ngờ... đêm qua lại vừa vặn tới tiểu kỳ.
Khi ấy, lúc Thích Tu nắm lấy tay nàng, Tần Ngọc Lâu giật mình, lòng cũng dâng lên một trận căng thẳng. Dù biết trước sau gì cũng khó tránh khỏi, trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu như đứng trước pháp trường, chẳng phải sợ đau, mà chỉ là sợ cái cảm giác chờ đợi đau đến...
Khi trượng phu cúi đầu lại gần, hơi thở nồng ấm phả trên mặt, Tần Ngọc Lâu càng thêm khẩn trương, chỉ biết thấp giọng cầu khẩn:
“Phu quân… xin chàng nhẹ tay một chút... Lâu Nhi sợ đau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play