“Biểu ca…?”
Tần Ngọc Lâu đang định khép mắt chợp mắt một lát, nghe vậy liền thoáng sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Viên thị.
Viên thị hơi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nghiêm trang nói:
“Phải rồi. Trước kia nương vốn chưa từng suy xét đến biểu ca con. Chỉ là vì mợ con quá mức khéo léo lại giỏi quán xuyến, mà biểu ca con thì tính tình chất phác, hiền lành, có điều lại hơi... quá mềm mỏng. Nương sợ sau này nếu con gả sang đó, biểu ca con dễ bị ảnh hưởng, lập trường không vững, e là con sẽ chịu uất ức.
Lúc trước mợ con từng bóng gió nhắc đến hai lần, nương đều viện cớ lảng tránh. Nhưng nghĩ kỹ lại, thì tính cách ôn hòa cũng chưa hẳn là điều xấu. Biểu ca con tuy bị mợ con quản nghiêm khắc thật, nhưng chí ít trong phòng yên ổn, không có nhiều chuyện khiến người phiền lòng. Đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, biểu ca con hiện nay chăm chỉ đèn sách ngày đêm, đã thi đỗ đồng sinh. Chỉ cần sau này cố gắng, tương lai chưa hẳn không thể làm nên nghiệp lớn. Tính tình lại lương thiện từ nhỏ, hiền lành tử tế, lại là người thân bên ngoại, nếu con có gả đi thì chỉ cần khéo léo quản thúc một chút là được.
Quản nam nhân, kỳ thật cũng giống như quản gia vậy, đãi lý chu toàn thì tự nhiên mọi việc sẽ thuận thỏa. Còn về mợ con, tuy tính tình có chút mạnh mẽ, nhưng từ xưa bà bà nào chẳng vậy? Hơn nữa, ngoại tổ mẫu và cữu cữu con từ nhỏ đã thương yêu con, so ra mà nói, đời sống sau này hẳn cũng chẳng đến nỗi quá khó khăn. Chỉ là... gả về Liên Thành, phải đi xa hai ngày đường, nương thật sự rất luyến tiếc con...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT