Lại nói, Nhan Thiệu Đình vừa bước vào phòng liền quỳ thẳng xuống trước mặt Viên thị, thân mình cứng đờ, chỉ biết cúi đầu, quỳ rạp nơi ấy, chẳng nhúc nhích được lấy một chút. Một lúc lâu sau, chàng mới khẽ khàng mở miệng, thanh âm run run như gió thoảng:
“Chất nhi… Chất nhi đến, là để tạ tội…”
Viên thị thoạt đầu còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, vốn dĩ chẳng định để tâm, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên từng là khí khái đường hoàng, giờ lại quỳ rạp dưới chân mình, tiếng nói mang theo nỗi bi thương đầy ẩn nhẫn, nàng bỗng chốc cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Đây là đứa trẻ bà tự tay nhìn lớn lên, khi còn nhỏ đã yêu quý vô cùng. Người khác xem là cháu, riêng bà lại xem như nửa đứa con trai mà đối đãi.
Ngày thường, chỉ cần chàng về phủ, bà luôn tự mình dặn phòng bếp chuẩn bị trà ngon bánh quý, chỉ hận không thể dâng hết của ngon vật lạ ra để tiếp đón.
Nhan Thiệu Đình lần này theo chân khách quý hồi kinh, hai năm ròng rã mới quay về Nguyên Lăng. Nhưng cũng coi là người có lòng, khi xa nhà vẫn thường gửi thư về, không quên mang chút ít đồ quý trong kinh thành về làm quà. Hai tháng trước còn có lời gửi rằng chẳng bao lâu sẽ trở lại.
Viên thị khi ấy vui mừng khôn xiết, hằng ngày ngóng trông tin tức. Nào ngờ hai năm chẳng gặp, lần gặp lại đầu tiên lại là trong tình cảnh thế này.
Bà cúi mắt nhìn người đang quỳ trước mặt mình, trong lòng phức tạp trăm mối, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
“Ngươi… Ngươi làm cái gì thế, còn không mau đứng dậy đi…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play