Tần Ngọc Liên cảm thấy hai chân như nhũn ra, nước mắt chẳng hẹn mà tuôn rơi. Toàn thân nàng run lẩy bẩy, trong miệng chỉ lẩm bẩm hai tiếng "Di nương...", rồi đột nhiên đẩy mạnh nha hoàn bên cạnh, vừa khóc vừa lảo đảo chạy về phía Thù Tước viện.
Tần Ngọc Lâu vội dang tay ra đỡ, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt rơi xuống người Phương Linh đang lặng lẽ đứng sau, nhẹ giọng dặn dò: “Đi theo muội ấy, chăm sóc cho ổn.”
Nàng không biết lúc này Thù Tước viện đã rối loạn đến mức nào, chỉ mong có người bên cạnh đỡ lấy muội muội lúc yếu lòng. Phương Linh nghe xong liền khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này, lão phu nhân nghe Tần nhị lão gia nói dứt lời thì sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ.
Cơ nghiệp Tần gia trải mấy đời, đến nay lại rơi vào cảnh vô hậu, chẳng lẽ còn gì đau lòng hơn thế? Người ta sống trên đời, vốn dĩ trọng nhất là huyết mạch kế thừa.
Tần Ngọc Khanh vội bước lên đỡ lấy thân thể lão phu nhân, gương mặt vốn luôn bình thản nay cũng có phần hoảng loạn, miệng vội gọi: “Tổ mẫu…”
Đám con cháu đang quỳ phía dưới thấy vậy cũng kinh hãi, lập tức đồng thanh: “Mẫu thân…”
Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, nhắm chặt hai mắt một lúc, rồi chậm rãi mở ra. Tuy ánh mắt vẫn còn kiên định, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bà như già đi mấy tuổi.
Ánh mắt sắc sảo của bà lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Diêu thị. Thanh âm không lớn, nhưng lại mang theo áp lực khó bề chống đỡ:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play