Ở lại kinh thành đã lâu, Tần Ngọc Lâu cũng dần dần bắt đầu tiếp xúc với giới quyền quý nơi đây, từ từ hiểu thêm về tính nết, gốc gác và danh vọng của từng người.
Dù sao sau này cũng khó tránh khỏi giao thiệp, nàng không còn giữ thái độ dửng dưng như thuở còn ở Nguyên Lăng, ngược lại đôi khi còn chủ động hỏi thăm chuyện đông chuyện tây, thăm dò hiểu biết đôi phần. Cũng vì vậy mà biết được, vị đại tiểu thư họ Trang kia, trước khi thành thân từng là tài nữ nổi danh trong chốn kinh kỳ.
Nhưng tài mạo của nàng ấy không chỉ dừng ở cầm kỳ thư họa, mà còn ở phong thái tao nhã, cử chỉ nho nhã, đậm nét phong phạm hào môn danh viện. Trong vòng quý nữ hiển quý kinh thành, từng khiến không ít người trầm trồ khen ngợi.
Tên húy của con gái mình sao có thể trùng với người như vậy?
Tần Ngọc Lâu vừa nhìn thấy chữ “Toàn” liền lập tức gạch bỏ, trong lòng cũng chẳng nói rõ được là khó chịu điều gì. Đại khái là bởi dưới ngòi bút của trượng phu, lại có thể xuất hiện cái tên gợi tới nữ nhân khác — nàng thật sự không vui.
Cuối cùng, nàng chọn chữ “Chân”, đồng âm với “trân quý”, hàm ý như ngọc như ngà, bảo vật trong tay.
Lá thư Thích Tu gửi về cũng chẳng dài, lời lẽ vẫn giản dị ít ỏi như thường lệ, phần lớn đều xoay quanh chuyện đặt tên cho con gái. Chỉ đến cuối thư mới có thêm một dòng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT