Đối với thê tử lạnh nhạt, Thích Tu chưa bao giờ nhận ra.
Chàng chỉ ngốc nghếch vuốt nhẹ bụng nàng, kiên nhẫn đợi, đợi mãi cho đến khi không còn cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào từ nàng. Lúc này, chàng mới ngập ngừng thu tay lại, nhưng lại có chút luyến tiếc.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt chàng vô tình chạm phải Tần Ngọc Lâu, một vẻ mặt nhẹ nhàng nhăn lại.
Thích Tu chỉ im lặng quan sát thê tử, rồi chợt nghe thấy nàng trong miệng lẩm bẩm, “Ngô, đen, xấu.” Chàng ngẩn người, mãi đến lúc này mới chợt nhận ra, thê tử của mình quả thật đã ghét bỏ chàng.
Chàng cúi đầu theo bản năng, và ngay lập tức nhận thấy bộ dáng phong trần mệt mỏi của bản thân. Chàng nghe thấy trên người mình còn phảng phất một mùi lạ.
Nguyên lai, mấy ngày qua, chàng liên tiếp thức trắng đêm, không ngừng lên đường. Ngựa đã thay vài lần, dọc đường đi là mưa, tuyết, và gió lạnh. Thân thể chàng đầy mồ hôi, có khi cả xiêm y còn chưa kịp thay, chỉ có thể để tự thân hong khô trong không khí lạnh lẽo.
Tâm trí chàng lúc đó chỉ có một ý niệm duy nhất, là phải về kịp đêm giao thừa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT