Lưu ý nếu có sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng 

Chú thích:  nên chú nhỏ vẫn còn nhỏ  sẽ xưng hô theo tuổi tác nha sẽ hạn chế theo vai vế 

Quả nhiên, trước lời tố cáo xuyên tạc của Diệu Tổ, người phụ nữ béo phì kia lao tới, một tay giữ chặt vai Ngu Lệnh Ngôn, tay kia giật lấy chiếc máy bay màu xanh từ trong tay cậu bé.


"Đó là cháu lấy được trước!"
"Con lấy được trước thì sao? Con có trả tiền đâu! Nhìn cái bộ dạng này của con cũng không giống người có tiền, thứ này con mua nổi sao?" Người phụ nữ kia nói, rồi từ trong túi xách của mình lấy ra một xấp tiền nhỏ, ném thẳng vào mặt Ngu Lệnh Ngôn.


"Số tiền này cho con, coi như là thù lao con nhường chiếc máy bay này cho con trai tôi."
Ngu Lệnh Ngôn tức đến đỏ bừng mặt, cả người giận dữ như một quả cà chua nhỏ, "Bà này sao lại như vậy chứ? Chiếc máy bay nhỏ đó rõ ràng là con lấy được trước, bên kia còn nhiều cái khác, tại sao cứ nhất quyết cướp cái trong tay con?"


Diệu Tổ ôm chiếc máy bay mà mẹ cậu ta vừa cướp về cho, đắc ý nhìn cậu bé nói: 

"Mẹ với ba tôi nói, tôi là cục vàng cục bạc của cả nhà, muốn gì được nấy. Đừng nói cái máy bay điều khiển từ xa trong tay cậu, mà ngay cả cái cửa hàng này cũng có thể mua được."


Ngu Lệnh Ngôn nhìn hai mẹ con họ vừa tức vừa tủi thân, muốn đòi lại công bằng, nhưng không thể đánh lại họ, mà giờ bảo cậu đi thì lại không cam lòng.


Ngay khi cậu bé đang tức đến phình người như cá nóc, Ngu Tinh Dã với hai tay đút túi quần đã quay lại. Nhìn thấy Ngu Lệnh Ngôn hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm hai mẹ con đối diện, Ngu Tinh Dã rút tay ra khỏi túi, mặt lạnh lùng bước tới.
"Chú út, anh về rồi."
Ngu Lệnh Ngôn nhìn thấy anh đã quay lại, suýt nữa mừng đến phát khóc, chạy vội lại ôm lấy chân anh, chỉ vào đôi mẹ con kia mà tố cáo: 

"Tinh Dã, anh về rồi, hai người đó bắt nạt em.
Cái tên béo ú này đã đẩy ngã em, rồi mẹ cậu ta đến không cho cậu ta xin lỗi em, còn giật chiếc máy bay nhỏ em thích từ tay em, còn lấy tiền ra sỉ nhục em, ném tiền vào mặt em."


Ngu Tinh Dã nghe Ngu Lệnh Ngôn tố cáo, chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên ngùn ngụt. Anh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Hai mẹ con Diệu Tổ nhìn Ngu Tinh Dã với thân hình cao lớn, có dáng vẻ uy áp, sợ hãi lùi lại.
Ngoài miệng vẫn cố cãi:

 "Anh, anh muốn làm gì? Anh muốn đánh người à? Ở đây có camera giám sát đấy, có tin tôi báo cảnh sát không?"


Ngu Tinh Dã lại chẳng có cái thói quen không đánh phụ nữ. Với anh mà nói, kẻ xấu thì không phân biệt nam nữ, già trẻ.


Càng không có ý niệm xót thương phụ nữ yếu mềm, Ngu Tinh Dã trực tiếp tiến lên, tặng cho mỗi người hai cái bạt tai giáng trời. Hai mẹ con trên mặt mỗi người đều có một vết hằn đối xứng, một bên trái, một bên phải.
 

Hai người kia từ trước đến nay là kẻ có lý thì lấn tới, không lý thì giở trò cùn, lúc này cảm thấy mình chiếm lý, liền la toáng lên.


Điều này khiến những khách hàng đang chọn đồ chơi ở khu vực khác cùng nhân viên bán hàng vây lại. Nhìn thấy có người tới, người phụ nữ béo phì kia dùng ngón tay ngắn ngủn, thô kệch chỉ vào Ngu Tinh Dã và Ngu Lệnh Ngôn nói:

 "Cửa hàng các người sao lại tiếp đãi loại người nào thế này? Loại người nghèo kiết hủ lậu, vô lễ như thế này cũng cho vào được à? Ông nhìn xem anh ta đánh tôi và con trai tôi này! Cửa hàng các người mà không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi sẽ khiếu nại đấy!"


Mọi người luôn theo bản năng đồng tình với kẻ yếu, lần này cũng không ngoại lệ. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ dắt theo con bị một người đàn ông to lớn dắt theo trẻ con bắt nạt, đương nhiên liền hướng về phía người phụ nữ béo phì.


Họ xì xào chỉ trỏ Ngu Lệnh Ngôn và Ngu Tinh Dã: 

"Người đàn ông này nhìn không giống người xấu, vậy mà lại đi bắt nạt phụ nữ và trẻ con."
"Đúng thế, còn dắt theo một đứa trẻ đi bắt nạt người khác, chắc đứa trẻ này cũng chẳng phải người tốt lành gì, phí hoài cả cái khuôn mặt đẹp kia."


Ngu Lệnh Ngôn nhìn những người xung quanh chỉ dựa vào vài câu nói của người phụ nữ béo phì mà đã xì xào chỉ trỏ, nói xấu họ, trong lòng vừa buồn bã vừa khó hiểu.
"Các người không biết sự thật là gì mà, tại sao đã vội cho rằng chúng cháu là người xấu?" Ngu Lệnh Ngôn nói khiến những người xung quanh ngẩn ra, nhưng họ vẫn không chịu suy nghĩ lại.
"Cái này chẳng phải nhìn một cái là biết ngay sao? Hai người các người không có bất cứ vết tích gì trên người, còn nhìn hai mẹ con nhà người ta xem, trên mặt hai người kia còn in rõ năm dấu ngón tay đỏ lừ. Không phải các người đánh, lẽ nào họ tự đánh mình à?"


Ngu Lệnh Ngôn còn định cãi lại, nhưng Ngu Tinh Dã đã ngăn cậu bé: 

"Chú út không cần tốn công cãi lý với họ. Những người này chỉ muốn tin vào những gì mình thấy, người khác có nói thế nào, họ cũng chẳng chịu động não mà suy nghĩ.
Chỉ là những kẻ chỉ biết a dua theo lời người khác thôi. Thà rằng cứ dây dưa ở đây với họ, chi bằng trực tiếp kiểm tra camera giám sát, chờ camera được chiếu lên, rốt cuộc ai đúng ai sai, sẽ rõ ngay."


Những người đó nghe Ngu Tinh Dã nhận xét về họ, rất tức giận, định lý luận với anh, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Ngu Tinh Dã nhìn một cái, lập tức không dám nói thêm lời nào.


Ngu Lệnh Ngôn ghi nhớ sự thay đổi trên gương mặt của họ vào lòng, hiểu ra rằng rất nhiều người đều bắt nạt kẻ yếu.
Cậu bé cũng hiểu ra rằng những gì mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, mọi chuyện đều phải tự mình tìm hiểu và suy nghĩ, chứ không phải nghe người khác nói gì liền hùa theo, làm kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy.


Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, camera giám sát rất nhanh đã được mang về.
Trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, Ngu Lệnh Ngôn đã lấy chiếc máy bay điều khiển từ xa màu xanh đó trước, cậu bé vừa ôm vào lòng thì đã bị Diệu Tổ đẩy ngã.
Ngu Tinh Dã thấy cảnh đó thì nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên béo ú kia. Diệu Tổ bị ánh mắt của anh làm cho sợ đến òa khóc.


Hình ảnh trên camera vẫn tiếp tục, khi nhìn thấy tên béo ú lại một lần nữa đẩy Ngu Lệnh Ngôn, Ngu Tinh Dã bắt đầu khởi động tay chân. Sau khi thấy Ngu Lệnh Ngôn đánh trả, Ngu Tinh Dã hài lòng gật đầu cười.


"Đúng vậy, chú út làm đúng rồi. Đối phó loại người được voi đòi tiên này phải động thủ đánh, đánh không lại cũng không sao. Chỉ có chú ra tay, họ mới biết chú không dễ chọc!"
 

Ngu Lệnh Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhờ Ngu Tinh Dã: 

"Tinh Dã, anh có thể tìm cho em một sư phụ lợi hại không? Em muốn trở nên thật mạnh, chờ lần sau mà gặp ai bắt nạt em nữa, em sẽ đấm một phát cho bay luôn."


Ngu Lệnh Ngôn vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm, vung ra. Cậu bé tự cảm thấy mình rất uy vũ, khí phách, nhưng trong mắt Ngu Tinh Dã lại đặc biệt đáng yêu.


Như một con mèo con đang vung móng vuốt, nhìn rất hung, nhưng trên thực tế móng vuốt đó căn bản không làm ai bị thương, chỉ hung tợn kiểu trẻ con.


"Được! Cũng không cần tìm ai dạy, anh sẽ dạy em. Chúng ta ngày mai bắt đầu học."


Trong lúc hai chú cháu họ đang bàn chuyện luyện võ, hình ảnh camera vẫn chưa dừng lại. Mọi người đều nhìn thấy hành động và lời nói của hai mẹ con kia.


Nhìn thấy người phụ nữ béo phì kia lấy ra một xấp tiền ném vào mặt cậu bé, trào phúng người ta không mua nổi, giống như xua đuổi kẻ ăn xin.


Ai nấy đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm hai mẹ con Diệu Tổ. Hai người họ đã chọc giận nhiều người, không dám ở lại, sợ những người đang phẫn nộ sẽ lao vào đánh mình, liền sợ hãi bỏ chạy thục mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play