Lưu ý nếu có sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng

Chú thích:  nên chú nhỏ vẫn còn nhỏ  sẽ xưng hô theo tuổi tác nha sẽ hạn chế theo vai vế 

Tháng tư ở Thượng Kinh, đúng là tiết trời xuân về hoa nở. Tuy buổi sáng và buổi tối vẫn còn chút se lạnh, nhưng mọi người đã có thể khoác lên mình những bộ trang phục mùa xuân nhẹ nhàng.


Tại sân bay Lục Đông, giữa dòng người tấp nập, một thiếu niên vóc dáng cao gầy, thân hình được bao phủ bởi chiếc áo khoác da màu đen, cùng mái tóc đỏ rực nổi bật, đang dựa vào cây cột, vẻ mặt nhăn nhó nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh cuộc trò chuyện. Trong nhóm chat gia đình "Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái", "Đại Tiên Nữ 50 Tuổi" (mẹ) vừa gửi một tấm ảnh. Mẹ ra lệnh bắt buộc ba người con trai phải cử một người ra sân bay đón người trong ảnh về, và nói rằng đó là chú của họ.


Ngu Tinh Dã nhìn đứa bé trong ảnh, trông chỉ vài tuổi, lòng thực tức giận. Anh tự nhủ, bắt hắn hy sinh cả cuối tuần để ra sân bay đón người thì đã đành. Đã thế lại còn gửi ảnh một đứa trẻ con! Trời ơi, sao mẹ không gửi luôn cái ảnh siêu âm B của chú nhỏ ấy đây này!


Dù trong lòng buồn bực, Ngu Tinh Dã vẫn cảm thấy đứa bé trong ảnh khá xinh đẹp. Chỉ cần đứa bé này không "lớn tàn" và không bị "phát tướng" tuổi trung niên, thì bây giờ hẳn là một ông chú nho nhã. Người nhà họ Ngu ít nhiều đều có chút "mê cái đẹp" nên đối với những người có ngoại hình ưa nhìn, họ rất bao dung. Bởi vậy, khi nhìn thấy bức ảnh này, sự bực bội ban đầu của Ngu Tinh Dã đã tan đi hơn phân nửa.
Đúng lúc này, trong nhóm chat lại có tin nhắn mới.
Tin nhắn nhóm "Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái"
"Hàng tỉ thiếu nữ mộng" (anh cả): em trai, thế nào? Người đón được chưa?
"Gia chính là như vậy túm" (em trai): Máy bay còn chưa tới! À mà, anh cả, anh có thấy ảnh mẹ gửi không? Anh biết gì về chú nhỏ này? Anh có ảnh hiện tại không?
"Hàng tỉ thiếu nữ mộng" (anh cả): Anh cũng vừa mới biết chúng ta còn có một chú nhỏ. Làm sao mà có ảnh cậu ta được?
Ngu Tinh Dã khẽ thở dài. Sân bay đông người như vậy, cậu ta lại chẳng biết người cần đón trông ra sao, tên là gì, khác nào mò kim đáy bể.


"Hàng tỉ thiếu nữ mộng" (anh cả): Anh tuy không biết, nhưng anh hai mày biết đâu! @Ngu Tư Niên (anh hai)
Ngu Tư Niên (anh hai): anh cả còn không biết thì sao anh biết được? Cứ hỏi thẳng bố mẹ đi, @Đại Tiên Nữ 50 Tuổi (mẹ) @Đại Tiên Nữ Lão Công (bố)
Ngu Tư Niên tag hai người kia nhưng họ dường như không online, nửa ngày cũng chẳng thấy hồi âm.
Đúng lúc Ngu Tinh Dã vừa định tiếp tục tag hai người kia thì có thông báo phát thanh về chuyến bay anh ta đang đợi đã đến.
"Gia chính là như vậy túm" (em trai): Máy bay tới rồi, em ra xem trước đã, nếu không tìm được người thì tính sau.


Ngu Tư Niên (anh hai): Dù mày không biết đối phương trông ra sao, nhưng có lẽ đối phương biết mày trông thế nào đấy. Mày tìm chỗ nào dễ nhìn mà đứng đợi đi.
"Gia chính là như vậy túm" (em trai): anh hai nói đúng quá. Biết đâu bố mẹ đã gửi ảnh của bọn mình cho chú nhỏ này  xem rồi. Giờ em ra cửa chờ thôi.


Ngu Tinh Dã cất điện thoại, lập tức đi về phía cửa chờ của sân bay. Đứng yên ở đó, anh giơ tay vuốt mái tóc đỏ của mình. Trong lòng có chút tự luyến nghĩ rằng, anh đẹp trai như vậy lại thêm mái tóc đỏ chói, thế này thì dễ nhận ra lắm. Chỉ cần bố mẹ và ông chú kia có nói anh ta trông thế nào, thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Chỉ là thực tế không giống như anh ta nghĩ. Người trên chuyến bay anh ta đợi đã đi hết, nhưng vẫn chưa có ai đến chỗ anh ta.
Đúng lúc anh định lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ, thì cảm thấy đầu gối mình bị ai đó gõ nhẹ.


Cúi đầu nhìn xuống, phản ứng đầu tiên của anh là đứa bé này thật sự rất đẹp, phản ứng thứ hai là có chút quen mắt.
Ngu Tinh Dã lấy điện thoại ra, phóng to bức ảnh mẹ gửi, quả nhiên, đứa bé này giống hệt người trong ảnh.


“Nhóc con, cháu lớn lên giống bố cháu thật đấy!”
Ngu Lệnh Ngôn chớp đôi mắt to ngẩng đầu nhìn anh, thẹn thùng cười cười, khóe miệng lộ ra một chiếc lúm đồng tiền đáng yêu.
“Thật sao?em trai nhỏ, em là người đầu tiên nói anh giống bố đó.”
Ngu Tinh Dã nghe tiếng "cháu trai nhỏ" này, chân anh ta mềm nhũn, lảo đảo suýt chút nữa quỵ xuống trước mặt cậu bé. Anh nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ngu Lệnh Ngôn, không thể tin được hỏi: 

“em trai nhỏ? Em đang gọi anh à?”
 

Ngu Lệnh Ngôn gật đầu lia lịa, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé cũng rung rinh theo. “Đúng vậy! Chị dâu nói sẽ có người ở sân bay đón em, cho em xem ba tấm ảnh, nói một trong số đó sẽ đến đón em. Mà ba người này đều là cháu trai em, cháu là người nhỏ tuổi nhất, đương nhiên là cháu trai út rồi ~”
Ngu Tinh Dã thấy có chút buồn cười, nhưng lại không thể cười nổi.
Hóa ra bức ảnh mẹ gửi không phải là ảnh ông chú lúc nhỏ, mà chính là hình dáng hiện tại của ông ấy. Ngu Tinh Dã cứ tưởng mẹ cố ý trêu chọc anh nên mới gửi bức ảnh như vậy.


Bất quá anh vẫn không muốn tin rằng, cái đứa bé con mới cao đến đầu gối, vừa vặn có thể ôm lấy eo anh ta, lại là chú của mình. Đây chắc không phải là bố mẹ anh ta lén sinh thêm em trai, rồi cố ý lừa họ nói là tiểu thúc đấy chứ?
“anh dựa vào đâu mà tin em? Em bé tí thế này, em nói anh là chú của anh thì em là chú của anh à?”
Ngu Lệnh Ngôn thấy anh ta không tin, cởi chiếc ba lô sau lưng, từ cặp sách hình gấu nhỏ đáng yêu lấy ra một phong thư đưa cho anh.
Ngu Tinh Dã mở lá thư, nét chữ đó vừa nhìn đã biết là của bố anh ta.
Trong thư, bố anh ta giải thích về thân thế của Ngu Lệnh Ngôn. Khi nhìn thấy cha của Ngu Lệnh Ngôn là ai, đồng tử Ngu Tinh Dã chợt co rụt.


"Em thật sự là chú nhỏ của anh à? Nhưng không ngờ chú lại là con của Tam Gia Gia. Vậy thì theo vai vế, chúng ta đích thực phải gọi chú một tiếng chú rồi.”
Ngu Hoài An, cha của Ngu Lệnh Ngôn, là anh em họ với cụ Ngu Trấn Giang. Theo vai vế và thứ tự, Ngu Hoài An là Tam Gia Gia của nhà Ngu Tinh Dã.
Thuở trẻ, Ngu Hoài An từng đến nhà họ Ngu ở một thời gian ngắn. Ba anh em nhà họ Ngu có ấn tượng rất sâu sắc về Tam Gia Gia này, đặc biệt là Ngu Tinh Dã.


Ngu Hoài An là một quân nhân có thân thủ rất giỏi, từng dạy Ngu Tinh Dã cách đấu. Đối với Ngu Tinh Dã, ông là một người thầy và cũng là một thần tượng.
Bởi vậy, Ngu Tinh Dã, người ban đầu có chút bất mãn với "chú nhỏ" Ngu Lệnh Ngôn, lập tức cảm thấy thiện cảm trỗi dậy mạnh mẽ với cậu bé.
Ngu Lệnh Ngôn nghe anh ta nhắc đến cha mình, đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cậu bé ánh lên một thoáng buồn bã và nỗi nhớ nhung.


Ngu Tinh Dã nhận ra điều đó, trong lòng vừa áy náy vừa đau xót. Lá thư vừa rồi có nói Ngu Hoài An và vợ ông, Chu Mạt Dao, đã hy sinh nửa năm trước.


Để Ngu Lệnh Ngôn không tiếp tục buồn khổ, Ngu Tinh Dã ngồi xổm xuống, dang rộng vòng tay ôm cậu bé lên.
“Đợi em một buổi sáng, bụng anh đói meo rồi. Đi nào, cùng anh đi ăn cơm.”
Ngu Lệnh Ngôn vòng tay ôm lấy cổ anh ta, còn chiếc cặp sách nhỏ của cậu bé thì Ngu Tinh Dã một tay xách theo.


Cậu bé ôm cổ Ngu Tinh Dã, nhìn mái tóc đỏ chói ở gần mình đặc biệt, không nhịn được hỏi:

 “Tại sao anh lại nhuộm tóc màu đỏ cà chua vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play