Có người lần đầu vào cung, chỉ sợ người ta xem thường, liền đem hết vàng bạc châu báu đội lên đầu, nào ngờ lại thành ra phô trương lòe loẹt, mất hết phong thái. Ngược lại, Ngô thị hôm nay vừa vặn khéo léo. Cái trâm trên đầu bà vừa nhìn là biết mới mua từ kinh thành, hiện đang là mốt phổ biến. Cả thân trang điểm tuy giản dị, nhưng vẫn tinh tế, không hề thất lễ chút nào.
Nhà họ Trình vốn không phải hào môn thế tộc, như thế lại càng hợp lễ.
Trình Uyển Uẩn sai Thanh Hạnh dâng trà, bày bánh ngọt, lo liệu chu toàn xong, nàng đưa mắt nhìn thoáng khắp phòng, Thanh Hạnh liền hiểu ý, khẽ cúi đầu dẫn theo người hầu lui ra ngoài, còn không quên nhẹ tay khép cửa, để lại không gian riêng tư cho hai mẹ con trò chuyện.
Ngô thị lúc ấy mới nhẹ nhõm thở ra, nhìn vành mắt đỏ hoe của Uyển Uẩn, trong giọng nói mang theo vài phần xót xa:
“Uyển Nhi à, mấy năm nay con ở trong cung có khổ cực lắm không? Cha con trước đây còn hay nhắc, định bụng đợi con tuyển tú xong xuôi sẽ tìm cho con một mối nhân duyên ưng ý, ai ngờ đâu số phận đưa đẩy, nhà ta lại có phúc phận này…”
Vì sợ tai vách mạch rừng, Ngô thị không dám nói rõ. Lúc ấy tin tức truyền về Hấp huyện, Trình Thế Phúc trốn vào phòng hai ngày không chịu ra, mắt sưng húp khóc thầm!
Nhà khác biết con gái có thể được vào Đông Cung, sớm đã mở hội ăn mừng, dâng hương khấn tổ, còn Trình Thế Phúc thì chỉ lo con gái bị bắt ép chịu khổ, sợ sau này khó mà gặp lại mặt con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT