Trình lão thái thái sinh dung không được xem là mỹ lệ, nét mặt đều đậm khí chất của Trình gia tổ tiên, lại thêm mấy phần thô ráp bởi sớm chiều cần lao. Khuôn diện rộng, mắt lớn, song sống mũi thấp tẹt, môi cũng rộng; năm dài tháng rộng gánh vác lao nhọc, làn da sạm vàng như sáp, phủ kín những vết nhăn, bàn tay gầy guộc mà thô kệch. Dẫu gia cảnh nay đã sung túc, lão thái thái vẫn quen giữ nếp xưa, chẳng thích phô trương gấm vóc, chỉ khoác một thân áo bông lam sẫm, giản đơn không hoa văn. Trên mái tóc hoa râm búi gọn, chỉ cắm một cây trâm bạc khắc hình đào thọ, chính là món bà từng được tặng thuở trước khi nhập cung chúc thọ, dùng bạc riêng đặt thợ khéo làm. Từ bấy đến nay, bà vẫn nâng niu mang theo bên mình.
Uyển Uẩn nhìn thấy, sống mũi cay xè, khe khẽ gọi một tiếng:
“Bà nội…”
Nghe tiếng cháu, lão thái thái run run vươn tay sờ lên khuôn mặt nõn nà mềm mại, khóe miệng mỉm cười, giọng nghẹn ngào:
“Nhìn thấy ngươi, lòng bà mới có thể an ổn.”
Năm nay bà đã bảy mươi lăm, bệnh tật quấn thân, nhưng vẫn gắng gượng chưa chịu nhắm mắt, chỉ vì một niệm trong lòng: chưa được tự mắt trông thấy cháu gái nơi cung cấm bình yên, làm sao yên tâm rời cõi thế? Lời nhi tử, tức phụ chẳng khiến bà tin, chỉ e họ sợ bà lo lắng mà an ủi cho qua.
Mà nay, mắt thấy cháu gái da thịt hồng hào, thân hình đầy đặn, khuôn mặt sáng như trứng gà bóc, liền biết phúc phần viên mãn, cuộc sống an nhàn. Lão thái thái nhìn đến chiếc cằm nhỏ nay đã lộ thêm ngấn, cười bảo: chỉ có tâm an, ngày tháng tốt đẹp mới có thể dưỡng nên tướng phúc ấy. Bà dịu dàng vuốt ve chiếc cằm mượt mà của Uyển Uẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT