Bên ngoài Thuận Trinh môn, kiệu hoa lộng lẫy đã sớm chờ sẵn, vài gã thái giám cẩn trọng hầu cận hai bên, nâng kiệu đưa Ngô thị nhập cung. Kiệu đi xuyên qua cửa Bắc Ngự Hoa viên mới thay đổi kiểu dáng, đổi thành dạng nhẹ nhàng hơn, hòng dễ di chuyển trong nội cung.
Trong khoang kiệu đung đưa nhè nhẹ, Ngô thị cẩn thận ôm lấy tay nải, bên trong là mấy món nàng đích thân chuẩn bị: rau ngâm cùng đậu phụ khô — toàn là món Trình Uyển Uẩn từng thích.
Ước chừng nửa canh giờ sau, kiệu đến trước cửa Dục Khánh cung. Bước trên hành lang dài vốn đã quen thuộc từ thuở trước, Ngô thị lúc này mới lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm. Dẫu đã sống tại kinh thành hơn nửa năm, nhưng mỗi lần vào cung vẫn không khỏi cẩn trọng mười phần.
Vừa đến cửa trong, Bích Đào đã nghênh đón, vội hành lễ rồi tươi cười dẫn đường:
“Trình thái thái đến rồi ạ, chủ tử nhà nô tỳ mấy ngày nay cứ nhắc mãi, hôm nay rốt cuộc được gặp người rồi.”
“Bích Đào cô cô, đã lâu không gặp.” Ngô thị cười, ánh mắt vẫn nhận ra người xưa, “Sao lại phiền ngươi đích thân ra đón? Bên cạnh trắc phúc tấn quý trọng như vậy, sai một tiểu cung nữ tiếp đón là được rồi.”
“Đâu dám gọi là phiền? Người khách khí quá rồi.” Bích Đào mỉm cười, đưa Ngô thị tới gian noãn các phía sau, nơi chủ tử vẫn thường nghỉ ngơi. Ngô thị đảo mắt nhìn quanh, nhận ra nơi này đã đổi mới không ít: rèm cửa là vải nỉ lông, mặt thêu mèo vàng chó đen, vừa vén rèm bước vào thì đúng lúc có một con mèo đen chó vàng thật sự phóng ra, làm nàng giật mình suýt nữa đánh rơi lọ tương trong tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT