Vẫn là nên để cho Bảo Thành được yên ổn thở một hơi.
Bởi giữ tròn đạo hiếu suốt ba năm, mãi đến năm thứ ba mươi tư niên hiệu Khang Hi, Bảo Thành mới được cử hành hôn lễ trọng thể, khi ấy người đã bước sang tuổi hai mươi mốt.
Khang Hi khẽ thở dài, vừa mở mắt ra liền trông thấy Lương Cửu Công lom khom bước vào, tươi cười bẩm báo:
“Hoàng thượng ban cho Thái tử một ít món ngon từ Triều Tiên, Thái tử gia dùng thấy hợp khẩu vị lắm, nói rằng tối nay sẽ cùng Tứ a ca, Ngũ a ca đem theo mấy món lạ miệng tới đây dâng ngự để Hoàng thượng dùng thử.”
Khang Hi nghe thế thì gương mặt u sầu cũng dịu đi đôi phần, nụ cười khẽ nở như băng tuyết gặp nắng tan. May thay, Bảo Thành từ trước đến giờ chưa từng oán than điều gì, trái lại còn thường an ủi phụ hoàng, bảo rằng sự đời nên nhìn theo chiều hướng tốt đẹp, phúc hoạ tương sinh, há gì phải vướng bận chuyện cũ?
Thái tử phi tuy từng chịu qua tai ương, nhưng Thái tử vẫn ôn hòa độ lượng, chưa từng trách giận ai. Ngược lại, nay người ngày ngày dẫn theo các đệ đệ cùng đọc sách, cùng làm việc, lại còn biết chia công nhường lợi, cho bọn họ tích góp dần dần công trạng để sau này khi ra phủ cũng dễ mà phong tước lập công.
Lúc nghe Thái tử nói ra những lời ấy, Khang Hi trong lòng xúc động khôn cùng, đối với người con này lại thêm mấy phần ôn hậu và yêu thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play