Đừng vội lấy chuyện "khai quốc công thần" ra nói nữa. Triều Đại Thanh ta từ thuở lập quốc đến nay, các vị công thần Mãn Châu như Tác Ni, Tô Khắc Tát Cáp, Át Tất Long… ai chẳng là cột trụ thiên triều, ai lại thua kém Thạch gia nửa phần? Huống hồ chi, Thạch gia vốn là hàng tướng từ thời Minh triều, đã qua bốn đời kể từ thời Hoàng Thái Cực, thế mà chẳng có một người nào sánh được với Minh Châu hay Tác Ngạch Đồ, đứng vững nơi quyền cao chức trọng.
Nếu chẳng phải sách phong viết rõ chức Đô thống, tam đẳng bá Thạch Văn Bính, thì ngay đến Huệ phi cũng chẳng nhớ nổi mặt mũi người ấy ra sao.
Huống chi, Đại phúc tấn của Dận Đề không chỉ xuất thân cao quý từ họ Giác La – một thế gia Mãn Châu nổi danh, mà còn là con gái của một vị thượng thư đương triều!
Hôm ấy, Huệ phi đang cao hứng, liền sai người đến thiện phòng mang rượu ấm tới. Trong bữa cơm chiều, nàng nhấp vài chén, men rượu ngà ngà chưa kịp tan, thì Minh Châu – tâm phúc của nàng – âm thầm đưa tới một mảnh giấy nhỏ, chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ: "Tạm thời chớ vội."
Huệ phi chau mày, lòng đầy nghi hoặc. Ý chỉ của Hoàng thượng đã rõ ràng đến thế, cớ sao Minh Châu lại bảo nàng nhẫn nhịn? Nếu không nhân cơ hội này giẫm một chân thật mạnh lên Thái tử, chẳng phải đã uổng phí cơ trời?
Nàng tiện tay đốt tờ giấy, chẳng để vào tâm.
Men say chưa tan, tâm tình lại phơi phới, Huệ phi bèn sai bảo vài chuyện, đoạn bước ra ngoài, dựa mình bên lan can mà nhìn trời. Ánh chiều tà đỏ rực nửa bầu trời, mây ráng bị gió thổi loang như khói lụa, thật khiến người say đắm cảnh hoàng hôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT