Vượng Tài nằm yên dưới chân nôi, nghe thấy tiếng bước chân của Trình Uyển Uẩn chỉ khẽ lắc lắc cái đuôi, đầu cũng không buồn ngẩng lên. Nó đã quen với tiếng nói cười và bước chân ở dãy nhà sau, nên đối với đoàn người của Trình Uyển Uẩn đi vào cũng chẳng có phản ứng gì. Nhưng Đường cách cách lần đầu tiên đến xem tiểu cách cách thì khác, Vượng Tài đã sủa dữ dội đến mức suýt làm nàng ta hoảng hồn chạy thẳng ra cửa.
Nó giống như một hộ vệ trầm mặc và trung thành, tự nhiên hiểu rằng tiểu cách cách là chủ nhân nhỏ bé cần được bảo vệ. Khi chủ nhân không ở bên, nó sẽ không rời một tấc, mặc kệ nắng gió mưa sa, cũng không bị dụ dỗ bởi bất cứ xương thịt ngon lành nào.
Trình Uyển Uẩn khom người xoa nhẹ đầu Vượng Tài, mới phát hiện ra Mễ Mễ đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên lưng nó.
“Ngươi đúng là đồ lười.” Nàng thuận tay gõ nhẹ lên người con mèo con.
Trong phòng đặt đầy những hũ đá lạnh và quạt băng, mát mẻ hơn hẳn bên ngoài. Vượng Tài ở lại đây vì bản năng bảo vệ chủ nhân, còn Mễ Mễ thì chỉ đơn giản là ham mát, lén đến cọ nhờ “điều hòa” và cái lưng ấm áp của chó mà thôi.
Vượng Tài tính tình hiền lành, Thanh Hạnh từng lo mèo và chó đánh nhau, nhưng cuối cùng chẳng hề xảy ra. Trái lại, Mễ Mễ cả ngày bắt nạt Vượng Tài. Mỗi sáng, khi Vượng Tài đi tuần tra quanh dãy nhà sau, Mễ Mễ sẽ nhanh nhẹn nhảy lên lưng nó, bắt nó chở suốt cả buổi, còn công khai tranh giành cơm ăn nữa chứ. Đến lúc ngủ, Mễ Mễ cũng chui tọt lên đầu Vượng Tài, từ xa nhìn lại chẳng khác nào con chó đeo thêm một chiếc “mũ bảo hộ” màu vàng.
Trình Uyển Uẩn âu yếm bế tiểu nữ nhi, lại vuốt ve chú chó rồi ôm luôn Mễ Mễ vào lòng chải lông. Niềm vui ấy vừa ấm áp vừa giản đơn. Mễ Mễ thấy nàng chải lông khéo léo liền thoải mái lăn người ra, chìa bụng cho nàng gãi, đôi mắt xanh biếc nheo lại thích thú, còn khe khẽ kêu rừ rừ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT