Thái y vội vàng quỳ xuống, giọng kính cẩn:
“Bẩm Thái tử gia, cách cách mới vào phòng sinh được hai canh giờ. Thời gian này còn chưa dài, cung khẩu vẫn chưa mở hết, e rằng chưa thể sinh ngay lúc này.”
Chỉ mới hai canh giờ thôi sao? Dận Nhưng thoáng sững người. Hắn đã quên mất trước đó Vương cách cách từng vật lộn suốt một ngày một đêm. Lúc này, từng tiếng tích tắc của đồng hồ nước vang lên như gõ thẳng vào tim hắn, vừa ồn ào vừa dày vò. Thời gian như kéo dài vô tận.
Trong phòng, Trình Uyển Uẩn đã đau đến mơ hồ. Cả người nàng nóng hổi, mồ hôi tuôn như mưa, đầu óc nặng nề như có ngọn lửa thiêu đốt. Chỉ nghe đỡ đẻ ma ma khẩn trương hô lớn:
“Cách cách, dang chân ra, dùng sức!”
Nàng theo bản năng nghe lệnh, gắng sức một hồi. Lại nghe ma ma nói tiếp, giọng vừa gấp gáp vừa dịu dàng trấn an:
“Hảo, rất tốt, cách cách nghỉ một chút. Lát nữa khi cơn đau tới, ngài cứ theo lệnh nô tỳ, lúc cần dùng sức thì gắng hết sức, lúc nên nghỉ thì nghỉ. Nếu cứ cố sức liên tục, đầu hài tử sẽ căng ra dễ gây nguy hiểm, chúng ta phải từ từ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT