Thời gian trôi đi, nghĩ lại đã bao lâu rồi Dận Nhưng không cùng phụ hoàng đánh cờ? Hình như từ khi chàng bắt đầu thường xuyên tiến vào thư phòng thảo luận chính sự, cơ hội ấy ngày một ít, mấy năm gần đây lại càng không có nổi một ván. Nhưng những lời ấy, nếu nói ra lại hóa ra như oán trách, vì thế Dận Nhưng chỉ khẽ cười, không đáp.
Khang Hi nghe vậy thì bật cười:
“Vậy hôm nay trẫm với con phải đánh một ván thỏa thích mới được!”
Dận Nhưng là một người con chí hiếu, trong mắt phụ hoàng, chàng là đứa con trai hoàn hảo. Ngay cả lúc đánh cờ, cũng phải khéo léo suy tính sao cho thua mà vẫn đẹp mặt, thực sự hao tổn tâm trí.
Mà đời người, mỗi người một niềm riêng, đâu thể thực sự hiểu nhau? Trong khi đó, Trình Uyển Uẩn lại rất tự tại, nhân lúc Dận Nhưng bận bịu không có mặt, nàng ngồi trong xe ngựa, lén lút thưởng thức những món ăn vặt ưa thích, lòng khoan khoái vô cùng.
Đang nhâm nhi hạt dưa, nàng nghe Thanh Hạnh bẩm từ bên ngoài:
“Cách cách, Lưu cách cách và Tống cách cách đến vấn an người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT