Khương Diệu cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
“Hôm nay ta cũng đến tửu lâu Đỉnh Phong, trông thấy Vệ Tứ lang cùng Uyển Nhu một trước một sau xuống lầu, thần sắc thân cận… bọn họ… có phải hay không…”
Tửu lâu Đỉnh Phong cao vút, nằm ở vị tốt, từ trên lầu có thể nhìn ngắm sông nước uốn lượn, gió mát lồng lộng. Bởi vậy, tiết Thượng Tị hằng năm, nhiều người đều đến nơi ấy dùng bữa, chọn nhã gian bên sông, đẩy cửa sổ ra là có thể thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.
Sở Hằng cũng đưa Khương Diệu đến Đỉnh Phong dùng cơm trưa. Khương Diệu vốn tâm tình rất tốt, không ngờ vừa bước vào cửa liền bắt gặp Vệ Tứ lang và Uyển Nhu từ trên lầu đi xuống. Vệ Tứ lang thần sắc điềm đạm, gật đầu về phía nàng, còn Uyển Nhu thì sắc mặt tái nhợt, như muốn né tránh ánh nhìn của nàng.
Đến khi vào trong nhã gian, Khương Diệu vẫn còn ngẩn ngơ, chút nữa khiến Sở Hằng mất hứng.
Khương Họa cũng thoáng sững người, hồi tưởng lại khi trước Uyển Nhu từng lấp lửng bảo gặp biểu huynh, nay nghĩ kỹ lại, không lẽ là vì đã gặp Vệ Tứ lang? Lúc ấy trên xe ngựa, khi Uyển Nhu nhắc tới Vệ Tứ lang, thần sắc quả thật cũng có phần đáng ngẫm.
Khương Họa không lấy làm kinh ngạc. Người thầm mến Vệ Tứ lang vốn không ít, Uyển Nhu cũng chỉ là một trong số đó. Huống hồ, chuyện giữa hai người bọn họ vốn không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không để tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT