“Đa tạ phu nhân.” Trình Chiếu gật đầu, lưu luyến nhìn khắp một lượt, trong phòng vẫn còn phảng phất hương A Ninh thường dùng, ngọt ngào ấm áp, trong trẻo dễ chịu. Chính diện là một tòa giá cổ, bày mấy món trân bảo quý giá.
Vào cửa bên trái là bốn phiến bình phong vẽ cảnh xuân rực rỡ, sau bình phong là một tấm nệm, mép sập đặt mấy chiếc án nhỏ, trên bàn còn lưu lại vài quyển thoại bản nàng hay đọc. Bên phải cửa là màn châu ngọc rủ xuống, nhẹ lay trong gió, vang lên thanh âm leng keng lanh lảnh. Sau màn là một chiếc giường, màn giường màu thiên thanh vén lên một góc, như thể bên trong còn người đang ngủ.
Trình Chiếu thiếu chút nữa đã muốn vội vàng tiến lên, vén màn nhìn xem trong ấy rốt cuộc có người hay không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ chăm chú quan sát, đem từng chi tiết ghi tạc vào lòng. Khương gia vì A Ninh mà giữ lại gian phòng này, còn hắn, hắn muốn vì A Ninh mà tạo ra một gian phòng khác, một chốn thân quen khiến nàng cảm thấy an tâm.
Có lẽ một ngày nào đó, nếu nàng chịu nhìn hắn, nàng sẽ bằng lòng lưu lại gian phòng ấy.
Hắn lặng lẽ lui ra, Khương Vanh vẫn như đề phòng đạo tặc, hừ lạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn nhìn ra hoa sao?”
Lý thị kéo tay áo Khương Vanh, quay đầu hòa nhã nói với Trình Chiếu: “Tướng gia đã xem xong rồi? Nếu còn muốn, về sau vẫn có thể lại đến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT