Khương Họa vừa hồi phủ liền mắc trọng bệnh, y sĩ thay nhau chẩn trị hai ba lượt, ngay cả ngự y trong cung cũng từng đến xem qua, đều nói là vì kinh hãi lại nhiễm hàn, bởi thế mới nóng sốt mãi không lui, hôn mê không tỉnh.
Trình Chiếu có công cứu giá, tiểu hoàng đế đặc chuẩn cho hắn nghỉ phép, vậy nên mỗi ngày hắn đều đi lại giữa Khương phủ và Trình phủ. Cuối cùng vẫn là Khương Vanh thấy không thuận mắt, dứt khoát an bài cho hắn ở lại, chọn một gian phòng cách viện Khương Họa không xa.
Lúc này đang là canh giờ sau ngọ, chính là thời điểm duy nhất mỗi ngày Trình Chiếu được phép vào viện Khương Họa, cũng chưa từng có ngày nào kéo dài suốt một canh giờ như hôm nay. Trong viện chỉ có một mình Trình Chiếu cùng Khương Họa đang hôn mê bất tỉnh.
Cô nương trên giường tuy hôn mê, sắc mặt lại không hề tiều tụy như người bệnh thường thấy, trái lại hồng nhuận có thần, da thịt trắng mịn lấp lánh ánh sáng, đôi môi phơn phớt hồng tựa như phủ một lớp nước, thoạt nhìn chỉ như đang ngủ say. Nhưng dù bị gọi hay lay động nàng cũng không hề có phản ứng, không cách nào mở mắt.
“A Ninh, nếu nàng còn không tỉnh, ta thật sự sẽ trở thành người xấu mất.” Trình Chiếu ngồi bên giường lẩm bẩm, tay nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, động tác dịu dàng hết mực, “Ta biết nàng trách ta đến chậm.”
Cô nương trên giường vẫn vô tri vô giác, không hề hay biết người trước mặt mình đã sắp bước một chân vào địa ngục.
Trình Chiếu cẩn thận lau sạch mặt nàng, lại xem lư hương, nhíu mày đổi một miếng hương khác. Cửa sổ mở hé, không bao lâu sau, mùi hương hoa ngọt ấm dần tan đi, nhường chỗ cho hương thanh mát, trong trẻo lan tỏa khắp phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT