Thừa dịp còn chưa khai yến, Khương Họa lặng lẽ dẫn Trình Chiếu về sân viện mình, khép chặt cửa, ngăn cách thanh âm náo nhiệt bên ngoài.
Nắng hè đã nhạt, trong viện nàng mới chuyển về hai bồn cúc, nở đúng độ, sắc vàng rực rỡ ánh vào mắt người. Trình Chiếu liếc qua, trong lòng thầm bình luận: không sánh được với vẻ mỹ lệ của A Ninh.
“Lễ vật của ta đâu?” Trong viện không có người ngoài, Khương Họa bèn thẳng thắn hỏi, không hề e dè.
Trình Chiếu thoáng sửng sốt, sau đó tiến một bước, mỉm cười đáp: “Ta đem chính mình tặng nàng được không?”
Khương Họa bị câu nói không biết hổ thẹn ấy làm cho sững sờ, thật lâu mới hoàn hồn, bất mãn nói: “Không được, chàng vốn đã là của ta, sao còn tính là lễ vật?”
Lời lẽ hợp tình hợp lý, không cách nào phản bác.
Trình Chiếu ngồi xuống ghế đá trong viện, đưa tay ôm lấy eo Khương Họa, hơi dùng sức đem nàng ngồi lên đùi mình, cằm tựa vào vai nàng, khẽ nói: “Nếu ta đã là của nàng, vậy chẳng phải lễ vật đã bị huỷ rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play