Trình Chiếu thở dài:
“Lúc đó nàng lấy điển cố Tần Tiểu Uyển ra nói với ta rằng ‘môn không đăng, hộ không đối’, ta còn tưởng nàng khinh thường ta.”
Khương Họa cũng nhớ lại tâm tư của mình khi ấy. Thời gian tuy đã trôi qua lâu, nhưng cảm giác bàng hoàng cùng do dự ngày đó, nàng vẫn nhớ rõ ràng. Lúc ấy, hai người chỉ mới biết nhau, mà sự chia ly lại chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nàng bị ràng buộc giữa niềm tin hiện tại và tương lai mơ hồ bất định, hắn đối với nàng, giống như tiếng chuông cảnh báo của vận mệnh, mỗi một khắc đều nhắc nàng nhớ rằng, tương lai kia xa vời, không thể nào chạm đến. Thế nhưng hiện tại nàng mới hay, hắn lại là món quà mà sinh mệnh ban tặng, trong cuộc đời bình thản ấm êm của nàng, bỗng nở rộ một đóa hoa rực rỡ huy hoàng.
“Ta nào có coi thường.” Nàng nhẹ giọng nói, khẽ nắm lấy bàn tay hắn, đùa giỡn từng ngón một, lúc nắm lúc buông, “Ta chỉ sợ chậm trễ chàng.”
Đêm khuya như vậy, nàng tựa hồ gom đủ dũng khí để đem hết thảy giãi bày. Ánh trăng rọi xuống róc rách như dòng suối bạc, hòa cùng tiếng nói dịu dàng của nàng:
“Từ rất lâu trước kia, ta đã có thể mơ thấy... Chàng biết ta có thể mộng mị, phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play