Cảnh sắc ở sơn trang quả thực mỹ lệ phi thường, nhưng lúc này Trình Chiếu nào có tâm thưởng ngoạn? Hắn hỏi han suốt một buổi trưa, miệng khô lưỡi đắng, đến chén nước cũng chưa kịp uống. Mãi tới khi dừng lại, mới cảm giác không chỉ cổ họng như bốc khói, mà bụng dạ cũng trống rỗng.
Đại Lý Tự khanh lo đến mất cả khẩu vị, mặt mày khổ sở hỏi:
“Minh Tuyên à, ngươi thấy trong vòng ba ngày có thể tra ra đầu mối hay không? Bản quan xem chuyện này giống như là ngoài ý muốn. Ngựa hoang phát cuồng, xông lên đụng người, xét thế nào cũng không ra có dấu hiệu mưu hại.”
Trình Chiếu ôn hòa đáp lời, trấn an:
“Đại nhân yên tâm, tóm lại sẽ có manh mối để lần.”
Đại Lý Tự khanh thở dài, bảo hắn đi trước dùng bữa. Trình Chiếu lĩnh mệnh lui ra. Vì tiện bề tra án, sơn trang đặc biệt thu xếp riêng một viện cho quan lại nghỉ tạm. Giờ này, Hình Bộ thị lang hẳn đang dùng cơm trong ấy.
Trình Chiếu thong thả hướng đến viện kia, dọc đường đi qua một hòn núi giả, tai hắn thính, dễ dàng nghe được phía sau truyền tới tiếng hít thở khe khẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play