Khương Họa hiếm khi mơ thấy tiền kiếp. Nàng vốn có ký ức kiếp trước, chỉ là như một tầng pha lê, thấy được mà không thể chạm tới. Gặp khi mưa gió kéo về, tầng pha lê ấy liền nhuốm vết nhơ, mưa trút qua để lại từng vết bẩn lấm tấm. Phải thường xuyên lau chùi, mới có thể giữ cho lớp kính ấy trong suốt sáng tỏ.
Nhưng nàng cũng rất lâu mới nhớ tới việc lau chùi một lần. Pha lê vốn đã cũ xưa, dù không nhiễm bẩn, theo năm tháng cũng hằn in loang lổ, khiến nàng càng lúc càng không thấy rõ được cảnh tượng phía bên kia.
“Họa Họa, để tỷ đọc cho muội nghe bức thư này.”
Thiếu nữ có sắc mặt tái nhợt, thật ra rất muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không nỡ cự tuyệt hảo ý của tỷ tỷ. Nàng đành miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, nghe tỷ tỷ đọc thư. Chỉ là trong người khó chịu, tiếng đọc thư dần trở nên như ma âm nhập tai, khiến đầu nàng đau như búa bổ.
“Thiếu niên diện mạo tuấn tú phủi tay áo, chậm rãi từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nói: ‘Tại hạ Vân Đài Trình Minh Tuyên, minh nguyệt nhập hoài, bất khả ngôn tuyên, không biết các hạ xưng hô thế nào?’” Khương Cẩm đọc đến đoạn đó, liền vui vẻ giải thích: “Đây là đại phản diện trong truyện, dung mạo xuất chúng, nhưng tính tình không được tốt, quá trọng quyền thế.”
Khương Họa đứng bên nhỏ giọng phản bác: “Nói bậy, hắn lớn lên tuấn tú, tính tình cũng không tồi, thiên hạ không ai hơn được hắn.”
Trong sách, Trình Chiếu chính là nhân vật do Khương Cẩm sáng tạo, nhưng cũng là người thật rõ ràng tồn tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT