Hương thơm nhàn nhạt vấn vương quanh quẩn, Trình Chiếu khắc chế buông lỏng ôm ấp. Nữ tử được hắn ôm vào lòng, đuôi mắt cong cong, lúm đồng tiền khẽ hiện, nhè nhẹ cười:
“Ta còn tưởng buổi trưa chàng sẽ lưu lại Đại Lý Tự nghỉ ngơi.”
“Vốn là vậy,” Hắn đáp, “Nhưng ta đã hướng Khanh đại nhân xin nghỉ. Đại nhân thấy ta vất vả nên chuẩn cho ta về nhà tạm nghỉ buổi chiều.” Hắn xưa nay ít nói, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không hay giãi bày, giờ lại chăm chú giải thích từng lời, khẩu khí nghiêm cẩn, như thể đang trình tấu chương.
Khương Họa bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay vô thức níu lấy tay áo rộng thùng thình của hắn, vuốt thẳng nếp nhăn trên mặt vải nhẵn mịn, khẽ hỏi: “Sao chàng biết ta ở nhà chàng thế?”
Nàng nói đến cuối câu không tự giác thêm một từ cảm thán, dù là câu hỏi hay lời than, âm cuối đều mềm mại vấn vít, nghe qua đặc biệt ấm dịu.
Trình Chiếu không đáp lời, đột nhiên kéo lấy tay nàng, lòng bàn tay hắn chạm vào tay nàng, lặng lẽ siết nhẹ một cái, rồi dẫn nàng trở lại bên bàn đá. Thấy ghế đá trống không, hắn nhíu mày, quay đầu nói: “Nàng chờ một lát, ta đi lấy đệm mềm cho nàng.”
Như lần đầu tiên nàng đến, hắn vào trong phòng mang ra một tấm đệm lót, đặt lên ghế đá lạnh rồi mới để nàng ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play