Khương Họa canh cánh trong lòng vì chuyện sính lễ của Trình Chiếu, đêm không thể an giấc. Nhưng nỗi lo ấy lại không tiện thổ lộ cùng ai, ngay cả với Trình Chiếu cũng không dám mở miệng, nàng chỉ sợ một lời vô tình sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của hắn.
Gần đây Khương Diệu định hôn kỳ vào ngày hai mươi tháng tám, Sở Hằng sẽ theo đoàn sứ giả sang Tần quốc vào hạ tuần tháng năm, đến tận đầu tháng tám mới có thể quay về. Bởi lẽ đó, Sở gia liền thừa lúc Sở Hằng còn ở kinh, gấp rút đưa sính lễ đến Khương gia. Khương Họa cũng đi xem náo nhiệt một phen, chỉ thấy Sở gia tài lực thâm hậu, tổ tiên vốn là vương gia, sính lễ tất nhiên hết sức phong phú.
Nàng vừa xem qua, bất giác thở dài một hơi thật sâu.
Khương Diệu thì có phần ngượng ngùng. Từ đầu đến cuối, nàng đều cảm thấy chuyện A Ninh và Trình Chiếu định hôn là việc khó thể tin được, nhưng sự đã thành, nàng cũng không có lập trường gì để phản đối. Giờ thấy ánh mắt A Ninh có phần lo lắng, trong lòng nàng đau xót, bèn nắm tay muội muội nói:
"Đừng lo, đợi muội xuất giá, ta sẽ thêm cho muội một phần hồi môn, phải để muội vẻ vang gả đi. Chúng ta không thiếu sính lễ, của hồi môn mới là thứ nắm chắc trong tay.”
Khương Họa nghe vậy liền bật cười, trong lòng vừa xót xa vừa cảm động. Nhà thế gia như bọn họ vốn không khấu trừ sính lễ, những vật sính ấy về sau rốt cũng thuộc về nàng, trở thành một phần hồi môn. Sính lễ càng phong phú, càng làm rạng danh cô nương nhà đó. Khương Diệu nói vậy, chẳng qua là để an ủi nàng, thậm chí không tiếc hạ thấp sính lễ của Sở gia.
Khương Diệu lại có nỗi lo riêng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT