Khương Như vẫn nhớ rõ một hồi hoan ái kia từng chi tiết một, nhớ rõ bản thân bị đưa lên giường thế nào, cởi y phục ra sao, lại cùng tình lang hoan ái thế nào. Trong lòng nàng khảm chặt cảnh tượng ấy, muốn quên nhưng không thể, ngày lại ngày hồi tưởng đêm xuân phong từng trải với Dương Hạc Tri.
Nàng vốn là thiếu nữ khuê các, hôm đó đối mặt tình lang say rượu, bảo không thẹn thùng là điều không thể. Nhưng nàng muốn trèo cao, muốn siết chặt lấy Dương Hạc Tri, muốn nhờ đó gả vào Dương gia.
Giờ thì nàng hối hận thật rồi. Đi liền với hối hận chính là phẫn hận. Người ta khi phạm sai lầm thường hay đổ lỗi lên người khác để cầu an lòng. Khương Như không trách mình, chỉ hận Dương Hạc Tri say rượu không thanh tỉnh, càng hận trong lúc hắn say lại không ngừng gọi tên người khác, Khương Họa, thậm chí cả Khương Diệu từng có liên lụy với hắn.
Khương Họa không hay biết tâm tư quanh co này của nàng, còn Khương Diệu thì cùng Khương Như đối đầu hơn mười năm, hai người chỉ cần liếc mắt đã biết đối phương đang cười gượng hay hả hê trong lòng.
“Muội đừng đến xem nàng,” Khương Diệu cười nhạt, “Ta nghe nói lần trước nàng cố ý đâm muội ngã ở hoa viên. Nàng là đáng đời, muội đến xem nàng, nàng còn oán hận muội. Chi bằng giữ mình thanh tịnh. Chờ mẫu thân ta thay nàng xem mắt, đến lúc đó muội đưa thêm chút hồi môn, coi như trọn nghĩa tỷ muội.”
Khương Họa lưỡng lự vài bước, cuối cùng ngồi trở lại trên ghế đá. Trong lòng lo lắng cho đại bá mẫu, lấy tình trạng hiện tại của Khương Như, còn có thể gả đi đâu? Dường như gả đến nơi nào cũng là kết thêm một mối thù.
“Đúng rồi,” Khương Diệu than thở, “Uyển Nhu đã đính hôn, là thế tử Uy Viễn hầu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play