Mộng đẹp thường dễ tan, Trình Chiếu vốn ngủ không sâu, dẫu đang trong mộng vẫn còn giữ một tia thần thức. Cảm giác được ngoài phòng có người gõ cửa, hắn lập tức tỉnh lại. Tiếng đập cửa phiền lòng, mà phiền lòng hơn cả là thanh âm của Vệ Nguyên vọng vào:
“Minh Tuyên? Minh Tuyên? Ngươi tỉnh chưa?”
Trình Chiếu thở dài, đưa tay xoa ấn đường, rồi đứng dậy mở cửa:
“Vệ Tử Chú, lần này tốt nhất là ngươi thật sự có việc.”
Mấy ngày qua cùng nhau ở chung, hai người sớm đã quen thân, Trình Chiếu cũng lĩnh hội được Vệ Nguyên là hạng người bất phàm. Bề ngoài ôn nhã như trăng thanh gió mát, bên trong lại tiêu dao bất kham. Khi còn chưa thân, có thể làm bộ làm tịch giữ lễ, một khi quen thuộc rồi thì liền không chút câu thúc, lời nói cử chỉ không khác gì trèo lên mặt người ta, khiến kẻ khác ngứa răng không thôi.
Vệ Nguyên mặc áo bào trắng, vừa bước vào cửa đã khiến trong phòng sáng bừng hẳn. Trình Chiếu nheo mắt quay đầu đi, cảm thấy lóa cả mắt.
“Ý Minh Tuyên là gì? Không có việc thì không thể tới tìm ngươi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play