Cô im lặng đi đến tảng đá trước sân thể dục ngồi xuống. Lục Viễn có lẽ tắm đến độ chuyên tâm, nên chẳng hay biết có người đang nhìn anh chăm chú ở phía sau cách đó không xa.
Ánh mắt Tạ Vũ di chuyển theo động tác của anh, tựa như đang thưởng thức một phong cảnh đẹp nhất. Hài lòng lại đương nhiên.
Nhưng không được bao lâu, động tác của Lục Viễn chợt cứng đờ, chần chừ quay đầu lại, khi thấy người đang ngồi dưới ánh trăng thì khẽ chửi tục một tiếng. Động tác vốn thong thả lập tức trở nên có phần luống cuống, nhanh chóng xối người, chật vật khom người quay lại bờ, mặc quần áo vào.
Tạ Vũ có chút cười trên nỗi đau của người khác khẽ cười thành tiếng.
Lục Viễn bước nhanh lên bờ, đi đến trước mặt cô, giọng điệu không vui hỏi: “Cô làm cái gì vậy?”
Tạ Vũ lười nhác chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn về phía anh, như cười như không nói: “Ngủ không được nên ra đây ngắm trăng, không ngờ thấy được cảnh thêm vào.”
Khuôn mặt đơ lạnh lùng cứng rắn của Lục Viễn hơi giật giật, dù ngược ánh trăng, nhưng Tạ Vũ lại nhìn ra ngoài vẻ giận dữ thì mặt anh còn ửng đỏ, không biết có đỏ bừng hay không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT