Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Là rất tròn.”
Không những tròn, mà còn gần nữa, giống như treo trên đỉnh núi. Sắc trời càng tối thì ánh trăng càng sáng, chưa được bao lâu, một tầng ánh sáng đã bao phủ cả ngọn núi, con đường nhỏ không cần đèn pin cũng thấp thoáng rõ ràng.
Chỗ thú vị nhất của vầng trăng kia chính là dường như luôn di chuyển theo bước chân họ, kinh nghiệm mới lạ thế này khiến cô nhớ đến câu hát trong bài ca dao lúc nhỏ, “Vầng trăng đi em cũng đi.”
Sau lưng Lục Viễn, cô cười chỉ bầu trời: “Anh có cảm thấy mặt trăng đang đi theo chúng ta không?”
Lục Viễn nói: “Đó là ảo giác. Khoảng cách chúng ta đi có thể không đáng kể so với khoảng cách của mặt trăng với trái đất, thị giác không phân biệt được sự thay đổi, cho nên sẽ cảm thấy mặt trăng luôn đi theo chúng ta.”
Tạ Vũ phì cười thành tiếng: “Anh có thể suy nghĩ lãng mạn một chút được không? Đúng rồi, trước đây anh học gì?”
Lục Viễn cầm đèn pin ở phía trước, im lặng bước đi, không trả lời cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play