Chương 37: Chúng Ta Cùng Nhau Hợp Tác Sinh Ý Đi

Chu thị đi tham gia buổi tụ họp do Văn quốc công phu nhân tổ chức, lúc ăn trưa chỉ có Thẩm Hoa Tranh và Chu Anh cùng nhau.

“Tranh Nhi, món cá hương nhục ti này thực sự quá ngon!”

Trên bàn cơm các món ăn rất phong phú, nhưng Chu Anh vẫn thích nhất món cá hương nhục ti này.

Mộc nhĩ nhìn mềm mại, ăn lên lại mang theo một chút giòn sần sật.

Sợi cà rốt, sợi măng cùng mộc nhĩ kết hợp làm món này vị càng thêm phong phú, nhai lên sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, thú vị vô cùng.

Sợi thịt hoàn toàn đẫm nước sốt, đưa vào miệng hương vị đậm đà, nhai rất dai.

Hơi cay xen lẫn chút ngọt, trong ngọt lại pha lẫn chút chua nhẹ nhàng như có như không.

Chu Anh nuốt xuống miếng cá hương nhục ti trong miệng, chỉ cảm thấy trong khoang miệng tràn đầy vị chua ngọt tươi ngon đậm đà.

Nàng đặt đôi đũa xuống, uống một ngụm canh gà.

“Tranh Nhi, hay là chúng ta cùng nhau hợp tác làm ăn đi.”

Thẩm Hoa Tranh nhìn về phía Chu Anh: “Làm ăn ư?”

Chu Anh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta có thể mở tửu lầu, khai quán ăn.”

Trong khoảng thời gian này, Chu Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, với tài nấu nướng siêu phàm của Thẩm Hoa Tranh nếu đi mở tửu lầu, chắc chắn có thể đánh bại phần lớn các cửa hiệu trăm năm trong kinh thành.

Vừa hay nàng đối với việc làm ăn cũng rất có hứng thú, nếu hai người hợp tác, Thẩm Hoa Tranh có tài nấu nướng, nàng sẽ phụ trách tiền bạc, mặt tiền cửa tiệm và những thứ khác.

Nếu Thẩm Hoa Tranh muốn khai quán ăn cũng được, nàng sẽ về thương lượng với cha mình, tìm mấy địa điểm thích hợp.

Mắt Thẩm Hoa Tranh sáng rực, đúng vậy, nàng trước kia sao lại không nghĩ ra nhỉ?

Khoảng thời gian trước nàng đem bánh nướng trứng chảy đặt ở Liên Hương Trai bán, bán khá chạy.

Dù sao trước đó đã nghĩ kỹ phải kinh doanh tốt Liên Hương Trai, giờ lại kinh doanh thêm tửu lầu quán ăn cùng nhau cũng rất tốt, ít nhất tài nấu nướng của nàng cũng coi như có nơi dùng võ.

Biết đâu không chỉ có tửu lầu quán ăn, đến lúc đó còn có thể làm thêm chút tương ớt, tương nấm cùng món kho các loại mang ra cửa hàng bán.

Nhìn Chu Anh nói đến chuyện làm ăn mà thần thái phơi phới, biết đâu đến lúc đó nàng thật sự có thể tìm được niềm vui đích thực.

Thật ra không nói Chu Anh, Thẩm Hoa Tranh chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể lập tức có thể bắt đầu lập nghiệp.

“Anh biểu tỷ, tỷ đúng là một lời đánh thức người trong mộng, đề nghị này rất không tồi. Chúng ta hãy bàn bạc kỹ lưỡng.”

“Tốt! Chúng ta vừa ăn vừa nói.”

“Món này tên là cá hương nhục ti, vì sao bên trong lại không có cá?”

Khương Thành nhìn hộp cơm chứa cá hương nhục ti, phát ra câu hỏi giống hệt Chu Anh.

Thẩm Khác Đình lạnh lùng liếc Khương Thành một cái: “Ngươi tránh sang một bên đi, đừng làm ta mất hứng khi dùng bữa.”

Hắn mới không nói cho Khương Thành biết mình cũng không biết đáp án đâu, hừ!!

Dù sao mặc kệ Tranh Nhi đặt tên món này là gì, khẳng định đều có lý lẽ của nàng.

Khương Thành thấy Thẩm Khác Đình dường như có chút không vui, lập tức cười hì hì ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn: “Cẩn Du, vừa rồi ta chỉ nói vớ vẩn thôi, ngươi đừng để trong lòng.”

Nói đoạn, Khương Thành còn hít một hơi thật sâu, như muốn đem tất cả mùi hương cất vào trong bụng mới vừa lòng.

Hộp cơm của Thẩm Khác Đình được Thẩm Hoa Tranh dùng tấm ván gỗ chia thành ba ô vuông, lần lượt đựng cơm trắng mềm mại óng ả còn bốc hơi nóng. Món cá hương nhục ti đủ màu sắc, trông vô cùng mê người, và cả rau xanh mướt.

Chỉ riêng cái vẻ ngoài và mùi hương này, đã khiến người ta tứa nước miếng.

Nếu vì cái miệng tiện mà bỏ lỡ mỹ vị, hắn khẳng định sẽ hận chết chính mình.

Thẩm Khác Đình không để ý đến Khương Thành, tự mình gắp một chút cá hương nhục ti, đưa vào miệng…

Sợi thịt thăn thơm lừng, nước sốt mang vị chua ngọt đậm đà, lại thoang thoảng chút cay nhẹ, các loại hương vị độc đáo hòa quyện vào nhau, mang đến sự hưởng thụ tột cùng cho vị giác.

Quả thực càng nhai càng thơm, càng nhai càng ngon miệng.

Khương Thành ở một bên nhìn chằm chằm, trong lòng thèm đến muốn chết.

Thẩm Khác Đình bị nhìn khó chịu, nghĩ nghĩ, vẫn chia một ít cá hương nhục ti sang chén của Khương Thành.

“Cẩn Du, ngươi thật tốt bụng.” Khương Thành kích động đến mức nước mắt lưng tròng: “Sau này ngươi có bất kỳ yêu cầu gì đối với ta, ta định sẽ không từ chối.”

Thẩm Khác Đình trừng hắn một cái: “Có thể đừng buồn nôn như vậy không?”

Khương Thành gấp không chờ nổi gắp một đũa cá hương nhục ti, món cá hương nhục ti trên đũa hơi rung rinh, cái vị cay nhẹ ban nãy cùng vị chua ngọt trở nên đậm đà hơn.

Hắn nhét cá hương nhục ti vào miệng, tức thì trợn tròn hai mắt.

Đầu lưỡi đầu tiên mẫn cảm cảm nhận được vị cay nồng, giây tiếp theo, vị chua ngọt lại thần kỳ bao trùm lấy cái hương vị cay nồng ấy.

Khương Thành tinh tế nhấm nháp, hương măng tươi thanh mát, mộc nhĩ mềm dai, cà rốt giòn sần sật, cùng sợi thịt mềm mượt, đủ loại hương vị khác nhau đồng thời bung tỏa trong miệng.

Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu!

Cơm Bạn Đắt Giá

Tiết Tông giờ đây đã trở thành bạn thân kiêm cơm bạn cố định của Thẩm Khác Tư và Thẩm Khác Hằng.

Mỗi ngày đến giờ dùng bữa, ba người đều sẽ ngồi cùng bàn mà dùng bữa.

Thẩm Khác Tư và Thẩm Khác Hằng chia một ít cá hương nhục ti cho Tiết Tông, Tiết Tông cũng chia canh sâm trong nhà mang tới thành ba phần, cùng hai huynh đệ Thẩm gia cùng uống.

Cả ba đều đói bụng, ngồi xuống chia đồ ăn xong liền bắt đầu ăn.

Cá hương nhục ti thực sự quá thơm! Nhai một cái, thậm chí có thể cảm nhận được nước sốt bên trong sợi thịt nổ tung giữa môi răng.

Dưới sự kích thích của cá hương nhục ti, Tiết Tông nhét một miếng cơm trắng đầy vào miệng, vị hỗn hợp càng thêm mỹ diệu. Cơm vốn không có hương vị giờ lại thấm đẫm hương cá, mà vị mặn của cá hương nhục ti cũng được trung hòa.

Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, trực tiếp đổ cá hương nhục ti lên cơm, sau đó trộn đều.

Nước sốt thấm đẫm vào cơm trắng căng tròn, hạt gạo trắng ngà dính lấy nước sốt màu nâu đỏ bóng bẩy, cả một mảnh tiên hương.

Thẩm Khác Tư và Thẩm Khác Hằng rất nhanh cũng phát hiện cá hương nhục ti và cơm chính là cặp đôi hoàn hảo, họ học theo dáng vẻ của Tiết Tông trộn cá hương nhục ti với cơm.

Gắp một miếng cơm trộn cá hương nhục ti, đưa vào miệng.

Vị tươi ngon xen lẫn vị cay ngọt, hương cá cùng các loại rau củ giòn sần sật, mềm mượt đều thấm đẫm vào sợi thịt thăn.

Quả thực ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi!

Ba người không nói một câu, sôi nổi cúi đầu tận hưởng bữa trưa của mình.

Còn về việc cá hương nhục ti vì sao không có cá?

Lại quan hệ gì đến họ đâu?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play