Chương 23: Chẳng Riêng Nàng Một Người

Đối mặt với những lời thoái thác của Tống Chí Thần, Chu Anh chỉ thấy buồn cười. Nàng muốn hỏi Tống Chí Thần: nếu cái Như Nương kia quả thực thiện lương như lời hắn nói, thì sao có thể tồn tại ở chốn pháo hoa đó? Sao có thể từng bước leo lên, trở thành hoa khôi?

Nhưng khi nàng ngước mắt, nhìn thấy trên mày mặt Tống Chí Thần hiện lên vẻ ôn nhu quen thuộc khi nhắc đến Như Nương, bỗng nhiên liền cảm thấy chẳng cần hỏi thành lời.

Thuở trước khi hai người họ tình ý nồng đậm, Tống Chí Thần cũng thường đối với nàng lộ ra thần sắc ấy.

Chỉ là, điều này chẳng phải riêng nàng một người độc chiếm.

Phần ôn nhu ấy có thể xuất hiện trên người nàng năm đó, cũng có thể xuất hiện trên bất kỳ người thiếp nào trong hậu viện, thậm chí là kẻ xướng kỹ ti tiện.

Những năm gần đây, Chu Anh một lòng chỉ vì nhi tử, nàng cho rằng cảm xúc của mình đã sẽ không còn vì Tống Chí Thần mà dao động.

Chỉ là khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy mình chính là một trò cười, nàng vô cùng thống hận mình.

Thống hận mình năm đó vô tri, thống hận mình có mắt không tròng.

“Vốn tưởng rằng, cháu gái cả đời này, cũng cứ thế mà thôi.” Chu Anh rũ xuống đôi mắt, giấu đi thần sắc nơi đáy mắt. “Chỉ là tổ mẫu, cháu gái thật sự không biết giờ nên làm gì.”

Trước kia vì nhi tử, mặc kệ ghê tởm đến đâu, Chu Anh có thể chịu đựng tiếp tục cùng Tống Chí Thần giả vờ thân thiện.

Chỉ cần nhi tử về sau có thể sống tốt, dù cho cứ vậy mà chịu đựng giày vò cả đời, nàng cũng chấp nhận.

Hiện giờ, nàng đã sắp không chịu nổi nữa.

Chỉ là, nếu nàng không cam lòng, ngày sau nhi tử ở quốc công phủ lại nên tự xử thế nào?

Tiền đồ của thằng bé lại có thể hay không bị ảnh hưởng?

Còn có Chu gia, có một nữ nhi hòa ly như nàng, danh dự của các nữ quyến khác trong nhà, thậm chí quan lộ của đại bá, nhị bá, đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Nói cho cùng, nam tử đại lương nạp thiếp vốn là chuyện thường tình.

Trong mắt thế nhân, nữ tử đối với trượng phu nạp thiếp không được sinh lòng ghen ghét, mà còn cần phải vô cùng vui vẻ mà lo liệu việc nạp thiếp cho trượng phu mình.

Nếu là nàng chỉ nghĩ cho mình, làm lớn chuyện này.

Không chừng còn có ngự sử đương triều buộc tội nàng ghen tuông, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn vào tổ phụ cùng đại bá, trách cứ Chu gia gia giáo không nghiêm.

Danh dự cả đời của tổ phụ, tuyệt không thể ở lúc tuổi già vì nàng mà phải mang loại vết nhơ này.

Chu lão phu nhân cùng Chu thị nghe lời này, trong lòng không khỏi đau xót.

Mấy năm nay Chu Anh ngày tháng sống cho qua, buồn bực không vui. Khoảng thời gian trước lại đại bi đại hỉ, hiện giờ nhìn, lại chẳng còn chút tinh thần phấn chấn nào.

Chu Anh mím môi, còn định nói thêm chút gì, đột nhiên bụng dưới một trận quặn đau, cả người mệt mỏi rã rời.

Thẩm Hoa Tranh phát hiện mày Chu Anh nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, tức khắc nóng nảy: “Anh biểu tỷ, tỷ sao vậy?”

Chu lão phu nhân cùng Chu thị cũng bị khuôn mặt Chu Anh đầy mồ hôi lạnh làm cho hoảng sợ, “Anh Nhi, con sao vậy?”

Chu Anh chịu đựng kịch liệt đau đớn, gian nan mà nặn ra một câu: “Ta không sao, chính là kỳ kinh đến.”

 * Chu Anh được đỡ vào trong phòng nghỉ ngơi, thị nữ thân cận của nàng là Tang Chỉ thì bị Chu lão phu nhân giữ lại hỏi chuyện.

“Từ khi sinh thế tử về sau, cô nương thân thể liền yếu đi rất nhiều. Mỗi lần kỳ kinh đến tổng phải đau đớn mấy ngày, nô tỳ nghĩ làm cho cô nương chút nước đường đỏ, may ra có thể thư hoãn phần nào. Chỉ là cô nương căn bản không ngửi được mùi nước đường đỏ, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.”

Thông thường nữ tử đến kỳ kinh khi, uống nước đường đỏ có thể giảm bớt đau đớn bụng dưới.

Chỉ là Chu Anh không thể, nàng nghe thấy mùi nước đường đỏ liền muốn nôn, càng miễn bàn uống vào. Mỗi lần chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, kiên cường vượt qua.

“Quả thực là hồ đồ! Loại chuyện này vì sao phải giấu giếm!”

Chu lão phu nhân mặt trầm như nước, Chu Anh vẫn luôn giấu giếm, họ cũng không biết thân thể của nàng đã suy yếu đến tình trạng này.

Tang Chỉ gục đầu xuống: “Cô nương không cho chúng nô tỳ đem những điều này nói cho đại phu nhân cùng lão phu nhân, mỗi lần trở về cũng đều bóp nhật tử (tính toán ngày), chính là không muốn các trưởng bối trong nhà lo lắng.”

Chu thị lắc đầu, “Đứa nhỏ ngốc này, chúng ta là người nhà nàng, sao lại nói lời khách sáo như vậy?”

Tang Chỉ lui ra sau, Chu lão phu nhân lo lắng sốt ruột.

“Anh Nhi từ nhỏ chính là kẻ tử tâm nhãn, có chuyện trước nay đều nghẹn trong lòng không nói. Vạn nhất nàng thật sự không chịu hòa ly, chẳng lẽ chúng ta muốn trơ mắt nhìn nàng lại hồi Vệ quốc công phủ sao?”

Chu lão phu nhân có một dự cảm mãnh liệt, nếu lần này không thể giữ cháu gái lại, người về sau nhất định sẽ hối hận.

“Nương, ngài đừng lo lắng.” Chu thị minh bạch băn khoăn của Chu lão phu nhân, “Tranh Nhi vừa rồi cùng thiếp nói nó muốn đi làm chút đồ ngọt cho biểu tỷ, nó chắc chắn sẽ hảo hảo khuyên bảo Anh Nhi.”

Chu lão phu nhân nghe vậy an tâm chút, người thở dài, “Chỉ mong Anh Nhi có thể nghĩ thông suốt.”

 * Liền ở Chu lão phu nhân cùng Chu thị hỏi chuyện khi, Chu Anh chịu đựng đau đớn, từ bọn nha hoàn hầu hạ thay y phục và nguyệt sự bố (băng vệ sinh thời xưa), được đỡ lên giường.

“Cô nương uống ly nước ấm, nằm trên giường nghỉ một lát.”

Chu Anh uống xong một ly nước ấm, lại từ tay nha hoàn lấy một cái ấm lò sưởi tay, áp sát vào bụng, lúc này mới đỡ hơn chút.

Nàng nằm trên giường, cả người đều choáng váng, rất nhanh đã thiếp đi.

Mơ mơ màng màng, Chu Anh tựa hồ nghe thấy một mùi hương lạ.

Dường như là mùi gừng, nhưng lại ngọt ngào.

Hơn nữa, mùi hương ấy tựa hồ càng ngày càng gần, càng ngày càng đậm đặc.

Chu Anh mở mắt ra, phát hiện Thẩm Hoa Tranh bưng một cái khay đi vào trong phòng.

“Anh biểu tỷ, tỷ tỉnh rồi.”

Thấy Chu Anh tỉnh, Thẩm Hoa Tranh lập tức đem khay đặt lên bàn, bước nhanh đến cạnh giường nhìn sắc mặt nàng. “Anh biểu tỷ, tỷ có khá hơn không?”

“Tốt hơn một chút,” Chu Anh miễn cưỡng ngồi dậy, nặn ra một nụ cười.

Tuy vẫn còn chút đau, nhưng đã không còn khó chịu như lúc đầu.

Thẩm Hoa Tranh ngữ khí quan tâm, “Muội vừa mới đi phòng bếp làm gừng pha sữa đông, ăn hẳn là sẽ dễ chịu hơn một ít.”

Gừng pha sữa đông?

Thấy mắt Chu Anh lộ vẻ nghi hoặc, Thẩm Hoa Tranh tri kỷ mà giải thích. “Chính là dùng sữa bò cùng nước gừng làm thành đồ ngọt, có thể ấm dạ dày đuổi hàn.”

Ăn gừng pha sữa đông có rất nhiều chỗ tốt, tỷ như có thể dưỡng nhan mỹ dung, trị ho yên giấc.

Quan trọng nhất chính là, nó còn có thể kiện tì đuổi hàn, ấm dạ dày biểu nhiệt, khư hàn hành huyết, Chu Anh lúc này ăn là thích hợp nhất.

Chu Anh dựa vào trên giường, cười nhìn về phía Thẩm Hoa Tranh. “Không nghĩ tới sữa bò cùng nước gừng còn có thể kết hợp làm thành đồ ngọt, thật là mới lạ. Tên cũng rất độc đáo.”

Vừa rồi ngửi thấy mùi ngọt ngào kia, nghĩ đến chính là món gừng pha sữa đông này.

Thẩm Hoa Tranh cũng cười nói, “Vậy biểu tỷ có muốn nếm thử không?”

Tiểu biểu muội tự tay vì mình làm thức ăn, Chu Anh tự nhiên là muốn ăn.

Chỉ là, tưởng tượng đến mùi sữa bò…

Tuy nói thường uống sữa bò có thể cường thân kiện thể, nhưng Chu Anh ngày thường uống không nhiều lắm, nàng chịu không nổi cái mùi tanh của sữa.

Mặc kệ thế nào, tay nghề của Tranh Nhi, nàng cũng nên nếm thử.

“Được, vậy làm phiền Tranh Nhi vậy.”

“Không phiền toái, không phiền toái ~”

Thẩm Hoa Tranh cười tủm tỉm mà đem chén sứ trong khay bưng tới, muốn đút cho Chu Anh.

Chu Anh đang định nói với Thẩm Hoa Tranh không cần đút, nàng có thể tự mình ăn.

[Vừa hay hôm nay phòng bếp có sữa bò, sữa bò cùng lão gừng làm gừng pha sữa đông là ngon nhất.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play