Chương 21: Hành Hung Giang Nhiễm
Giang Dĩ Nhu sợ tới mức mặt không còn chút máu, song lại không dám tiến lên can ngăn.
“Tỷ tỷ, Tiểu Nhiễm tuổi còn non dại, không hiểu chuyện. Ta thay hắn cùng tỷ xin lỗi, cầu tỷ hãy niệm tình thân một nhà mà đừng chấp nhặt với hắn.”
Nhạc Giai quận chúa liếc Giang Dĩ Nhu một cái, lạnh giọng: “Đừng có mà luôn loạn nhận tỷ tỷ. Mẫu thân của bổn quận chúa cùng tỷ đệ hai ngươi chẳng có chút quan hệ nào. Giang Nhiễm dám thẳng hô tên húy của bổn quận chúa, chịu trượng trách năm mươi roi còn là nhẹ. Giờ đây chỉ là vả miệng, đã là nhẹ phạt lắm rồi. Ngươi mà còn dài dòng, bổn quận chúa sẽ đánh luôn cả ngươi!”
Cái loại người được đến một cách cẩu thả này cũng xứng xưng nàng một tiếng tỷ tỷ sao?
Khinh bỉ, cũng không tự soi gương trước đi!
Trước kia chẳng qua là nể mặt tổ mẫu, không muốn làm sự tình quá khó coi, kết quả bọn chúng lại càng được nước lấn tới. Thực sự nếu không cho một chút giáo huấn, lần sau còn không biết những kẻ không biết xấu hổ này có thể làm ra chuyện gì nữa.
Giang Dĩ Nhu biết bọn họ quả thật không có lý. Việc này nói nhỏ, là Giang Nhiễm bất kính trưởng tỷ.
Nhưng nói lớn, chính là hắn miệt thị hoàng quyền, có ý kiến với Nhạc Giai quận chúa do bệ hạ đích thân phong.
Hôm nay sự việc một khi làm lớn chuyện, ngay cả Giang Tấn Vinh cũng không dám trắng trợn táo bạo mà giúp đỡ hai tỷ đệ bọn họ.
Nàng không dám nói thêm gì, chỉ bất cam lòng cắn cắn môi, rũ mắt lui về một bên.
Thẩm Hoa Tranh đứng ở một bên, khoái trá nhìn Hầu Thư vả miệng tên cọng bún sức chiến đấu bằng năm là Giang Nhiễm.
[Tuyệt vời a! Lúc này mà có chút đồ ăn vặt thì thật khoái trá, sớm biết đã mang chút mứt cùng điểm tâm ra ngoài rồi.]
[Kỳ thực, ăn bắp rang và khoai lát là hợp nhất, phải tìm cơ hội làm chút bắp rang.]
Nhạc Giai quận chúa: Thật có đạo lý!!!
Khó trách cứ cảm thấy việc đứng nhìn Giang Nhiễm bị đánh ở đây dường như thiếu đi điều gì.
Thì ra là thiếu đồ ăn vặt a!!
Xem trò vui thì sao lại có thể thiếu đồ ăn vặt được chứ?
Nhưng may mắn, nàng đã sai người mua đồ ăn trước rồi.
Tuy không biết bắp rang cùng khoai lát mà Tranh Tranh nói là gì, nhưng nàng có mứt a!!
Nhạc Giai quận chúa liếc mắt ra hiệu, Hầu Họa lập tức hiểu ý, đem hộp đồ ăn mang theo bên mình dâng lên.
“Tranh Tranh, ta lúc trước có sai người đi Bách Vị Trai mua một ít đào khô. Muội có muốn ăn không?”
Thẩm Hoa Tranh không chút nghĩ ngợi: “Được a, ta thích nhất mứt của Bách Vị Trai.”
Nguyên chủ rất thích ăn mứt hoa quả của Bách Vị Trai, Thẩm Hoa Tranh đã ăn vài lần, cũng cảm thấy hương vị không tồi.
Chua ngọt vừa phải, vị quả nồng đậm, khá ngon miệng.
Hầu Họa mở hộp đồ ăn, bên trong đào khô hình tròn dẹt, màu sắc vàng óng, căng mọng dễ chịu, óng ánh sắc quang.
Nhẹ nhàng ngửi kỹ, còn có thể cảm nhận được một mùi đào thoang thoảng.
Nàng từ trong hộp đồ ăn lấy ra một miếng mứt mềm thơm, đưa vào miệng.
Nhẹ nhàng nhấm nháp, vị ngọt lành tràn qua giữa môi răng.
Đào khô thanh hương ngọt ngào, vỏ ngoài hơi giòn, thịt quả mềm mại. Vỏ giòn trong mềm, thịt quả vô cùng chắc, lại hơi dai, cắn rất đã.
Ngon miệng trơn tru, ngọt mà không ngấy.
Thẩm Hoa Tranh trên mặt lộ ra nụ cười, đôi mắt đào hoa khẽ cong cong.
“Ngon miệng.”
Thấy Thẩm Hoa Tranh thích, Nhạc Giai quận chúa cũng rất vui mừng. Nàng cầm lấy một miếng, đưa vào miệng.
Ừm, quả nhiên rất ngon.
Lát nữa phải sai người mua thêm nhiều một chút mới được.
Giang Dĩ Nhu thấy hai người bọn họ thế mà lại ở một bên ăn mứt, giận đến cả người run rẩy.
Nhưng nàng chẳng làm được gì, chỉ có thể siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, trong lòng dùng những lời lẽ độc ác nhất nguyền rủa Nhạc Giai quận chúa cùng Thẩm Hoa Tranh.
Chuyện này sẽ không cứ thế mà qua đi, sau khi về nhà, nàng nhất định phải trước mặt phụ thân cùng hai vị ca ca mà tố cáo một trận.
Cứ như vậy, Thẩm Hoa Tranh cùng Nhạc Giai quận chúa vui vẻ vừa ăn đào khô, vừa xem Giang Nhiễm bị đánh, còn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Chờ đến khi Hầu Thư dừng tay, Giang Nhiễm đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đôi mắt cũng sưng đến chỉ còn lại một khe nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú ban đầu của hắn.
Nhạc Giai quận chúa bị Giang Nhiễm làm cho xấu hổ, nhìn hắn một cái liền lập tức dời tầm mắt đi.
“Người quý tự biết, các ngươi phải rõ ràng thân phận của mình, không nên cả ngày cứ nhảy nhót trước mặt bổn quận chúa. Lần này tạm chưa tính, về sau gặp người, nhớ rõ lễ nghĩa phải chu toàn chút. Bằng không, còn phải bị đánh.”
Giang Nhiễm trên mặt nóng rát đau, lỗ tai cũng ù ù vang lên, căn bản không nghe rõ Nhạc Giai quận chúa đang nói gì. Nhưng dùng bàn chân tưởng cũng biết không phải là lời hay ho gì.
Hắn xuyên qua hai cái khe mắt cực nhỏ hung hăng trừng mắt Nhạc Giai quận chúa, mối thù này xem như đã kết.
Ngày sau nếu có cơ hội, hắn nhất định phải giết chết nữ nhân này!!
Giang Dĩ Nhu rõ ràng tính tình của đệ đệ mình, tuy Giang Nhiễm đôi mắt chỉ còn lại hai khe, nhưng Giang Dĩ Nhu vẫn có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt Giang Nhiễm sắp không thể khống chế được.
Nàng sợ Giang Nhiễm lại làm ra chuyện gì chọc giận Nhạc Giai quận chúa, vội vàng cho hắn một ánh mắt trấn an, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Tỷ tỷ, chúng ta đã rõ, về sau nhất định sẽ không lại làm ra sự việc có thất lễ nữa.”
Hầu Họa mặt không biểu tình: “Xem ra Giang tiểu thư vẫn không rõ cái gì gọi là lễ nghĩa chu toàn.”
Giang Dĩ Nhu bị nàng nghẹn lại một câu như vậy, nụ cười trên mặt đều sắp không giữ được.
Con tiện tì Giang Dĩ Ninh đáng chết này, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng đáng ghét đến thế.
Nàng âm thầm cắn răng, “Bẩm quận chúa, dân nữ minh bạch.”
Thấy Giang Dĩ Nhu rõ ràng tức giận đến muốn chết, nhưng lại chỉ có thể cụp mi rũ mắt mà đáp lời, Nhạc Giai quận chúa trong lòng vô cùng vừa lòng.
“Tranh Tranh, chúng ta đi thôi, nhìn thấy những kẻ này đều phá hỏng tâm trạng tốt của ta.”
Lâm chưởng quầy là người từng trải, sớm tại khi phát hiện tình huống không ổn đã sai tiệm vải tôi tớ đều tránh đi. Để lại không gian cho Nhạc Giai quận chúa phát huy.
Cho đến khi Thanh Chi sai người đi gọi Lâm chưởng quầy, hắn mới lại đến.
Thẩm Hoa Tranh nhìn trò hay, lại mua được đồ vật ưng ý, vui vẻ thanh toán tiền cùng Nhạc Giai quận chúa đi ra khỏi tiệm vải.
Trước khi rời đi, nàng vung tay lên, lấy luôn mấy cuộn vải dệt thủ công tinh vi còn sót lại.
Lâm chưởng quầy cười đến miệng không khép được, một đường ân cần đưa hai người ra đến cửa tiệm vải.
Giang Dĩ Nhu tức giận đến mặt đều đen lại, nàng tới tiệm vải vốn chính là để mua vải dệt may y phục cho mình và người nhà.
Vừa rồi nhìn thấy Giang Dĩ Ninh, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xem Giang Dĩ Ninh có mua đồ cho phụ thân và hai vị huynh trưởng hay không.
Nếu có, sẽ giả ý nói hỗ trợ mang về Giang gia cũng được, hoặc dùng biện pháp khác cũng có thể, dù sao nàng sẽ tìm cách lấy đi những tấm vải dệt xa xỉ đó từ tay Giang Dĩ Ninh, không cho nàng ta dùng mấy thứ này để hòa hoãn quan hệ với phụ huynh.
Ai ngờ Giang Dĩ Ninh hoàn toàn không để phụ thân cùng hai vị huynh trưởng vào mắt, tự mình mua nhiều đồ như vậy, lại nửa điểm không nghĩ tới bọn họ.
Thật là ích kỷ!!
Không chỉ thế, Giang Dĩ Ninh còn ỷ vào thân phận, trước mặt bao nhiêu người mà giáo huấn Tiểu Nhiễm, thật sự là đáng giận!!
Còn có cái tiểu ngốc tử nhà họ Thẩm kia, ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn, đem đồ vật mua hết sạch.
Ngay cả mấy cuộn vải còn lại có thể lọt vào mắt cũng chẳng để lại cho người khác.
Quả nhiên người cùng loại, Thẩm Hoa Tranh cũng ích kỷ, không coi ai ra gì y như Giang Dĩ Ninh.
Cái nhà họ Thẩm cùng nhà họ Chu cũng đúng vậy, vẫn là thế gia lâu đời đâu, một kẻ ngốc tử đều như vậy che chở nâng niu, cũng không sợ bị người chê cười.
Nhạc Giai quận chúa cùng Thẩm Hoa Tranh chân trước vừa rời đi, Giang Dĩ Nhu cùng Giang Nhiễm cũng chịu đựng ánh mắt phức tạp của những người khác, vén rèm xe, bước lên xe ngựa nhà Giang gia rời đi.
Giang Dĩ Nhu nhìn khuôn mặt Giang Nhiễm đã biến thành đầu heo, nhẹ giọng an ủi. “Trước hết nhịn một chút, về phủ tìm đại phu cho đệ xem xét.”