Trong trí nhớ của Chúc Ngữ, bà chưa từng thấy con gái ngồi bệt xuống đất gào khóc như thế này.
Vưu Khả Ý như một đứa trẻ mất lí trí, ngồi bệt trên nền xi-măng lạnh như băng, không phải đau khổ che mặt nỉ non mà đang khóc thét thật sự.
Cô thậm chí còn không đưa tay lau nước mắt, cũng chẳng có ý che giấu bộ dạng chật vật này, đang khóc như trút hết ruột gan, trên mặt đầy nước mắt, có phần đau khổ hơn cả khi không được cho kẹo lúc bé hay chẳng được cha mẹ cưng chiều.
Giờ phút này, cuối cùng Chúc Ngữ mới sâu sắc nhận ra một điều, mối tình kia đã cắm rễ sâu vào trong lòng cô nhiều hơn những gì mà mọi người tưởng tượng, sâu đến mức không ai có thể ép nhổ lên, sâu đến mãi rất lâu sau này, Vưu Khả Ý vẫn không thể dễ dàng trở lại như trước.
Và cũng vào giây phút đó, trái tim Chúc Ngữ bắt đầu nhói đau.
Có lẽ vì đã xao lãng với cô con gái út này quá lâu, vì thế, trong quá trình trưởng thành của mình, Vưu Khả Ý đã sớm học được cách tự lập, học cách kiên nhẫn và thỏa hiệp, cô không thích làm nũng, chỉ trầm mặc làm theo những gì ba mẹ đưa ra. Vậy nên, dần dà Chúc Ngữ cũng quên mất rằng, Vưu Khả Ý cũng là một đứa trẻ cần sự yêu chiều và che chở, quên mất phải chia cho cô một một chút tình thương dịu dàng của người làm mẹ.
Mãi đến bây giờ, Chúc Ngữ luôn làm những việc mà bà cho là tốt với con gái, chưa từng nghĩ đến cảm thụ của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT