Lúc tới trấn Ngô thì đã trời đã sẩm tối, Vưu Khả Ý đứng trên sân ga xa lạ, nhìn thị trấn nhỏ xíu, thậm chí còn không bằng một nửa các thành phố nhỏ khác, không khỏi yên tâm hơn mấy phần.
Trên sân ga có mấy tốp người tụm năm tụm ba, hai mẹ con kia xách hành lý chào tạm biệt với cô, chúc cô du lịch vui vẻ.
Bé gái kia như chết mê Vưu Khả Ý vậy, cứ kéo tay cô nói: “Chị đến nhà em ăn cơm đi chị, ba em nấu ăn ngon lắm!”
Mẹ cô nhóc ngượng ngùng túm con đang nhoi nhoi trước mặt Vưu Khả Ý về: “Nựu Nựu ngoan, được làm phiền chị.”
Vưu Khả Ý ngồi xuống nựng má Nựu Nựu, sau đó đứng dậy vẫy tay chào bọn họ, sau khi thấy bọn họ rời khỏi nhà ga rồi, cô ngẫm nghĩ, lấy sim điện thoại trong di động đã tắt ngúm ra, vứt thẳng nó xuống ray.
Dù có pin thì e là cũng chẳng thể dùng cái di động này được. Không chỉ di động, chứng minh thư, sim điện thoại… cũng chẳng thể dùng nữa. Ban đầu cô còn do dự không biết có nên đến ngân hàng để báo mất đồ không, dù sao có chứng minh thư trong tay rồi, không sợ không làm được. Thế nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Vưu Khả Ý quyết định dẹp ngay ý định này.
Nguyên nhân là vì những thứ này đều sẽ được ghi lại trong hệ thống máy tính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play