Ngay khi những tiếng quát tháo trong giấc mộng ngày càng trở nên mãnh liệt đến gần như muốn xé rách màng nhĩ xông ra khỏi óc thì đột nhiên Nghiêm Khuynh trở nên bình tĩnh lại.
Quá trình đó đã lặp đi lặp lại rất nhiều năm, nhiều đến mức đã không còn đếm được số lần.
Anh hiểu rất rõ, ngay sau đó, nên tỉnh giấc rồi.
Ở đằng chân trời có một đường sáng bạc, bốn vách tường trong bệnh viện mang một màu trắng thuần, dù trong phòng không bật đèn nhưng vẫn chói mắt đến khó chịu.
Nghiêm Khuynh nheo nheo, muốn đưa tay lên che mắt, thế nhưng sức lực cả người như mất hết. Anh vất vả giơ tay lên, bỗng phát hiện trên mu bàn tay mình có cắm ống tiêm, chất lỏng trong bình được treo đang hòa chung vào máu.
Dạ dày cứ cồn cào như lửa đốt, đầu óc cũng không tỉnh táo, anh chầm chậm nghiêng mình, nhìn thấy một người đang đứng ngoài ban công.
Tháng chạp rét đậm, cửa ban công khép hờ, qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý đang dựa vào lan can. Mái tóc luôn cột cao sau đầu nay được thả xuống, bay theo gió đêm, như tảo biển dập dờn trong nước không bị trói buộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play