Phương Thành vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt giờ đang nở nụ cười ôn hòa vô hại.
Sự yên tĩnh trong phòng lúc này dễ khiến người ta nhớ ngay tới một cách ví von thường dùng trong khi làm văn: Nghe được cả tiếng cây kim rơi trên đất.
Gã khó khăn há hốc miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thấp giọng chỉ hỏi một câu: “Nghiêm Khuynh, mày không sợ chết sao?”
Đánh cuộc thế này thì không phải cược tương lai mà cược cả mệnh.
Gã nhìn thấy Nghiêm Khuynh thờ ơ cười hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn mình: “Phương Thành, anh đối đầu với tôi cũng được hai năm. Hai năm qua, anh chiếm địa bàn của tôi, làm bị thương anh em tôi, cướp việc làm ăn của tôi, phá hư thanh danh tôi… Tôi và anh xung đột với nhau vài lần, thế nhưng chưa từng đuổi cùng giết tận. Vì hễ sống mái với nhau thì tức sẽ có người chết, tức là cho dù trong chúng ta ai là người thắng thì kẻ còn lại không chết, cũng sẽ bị thương. Cho dù không chết không bị thương thì đời này làm nhiều điều sai lầm như vậy, nói chung cũng chẳng còn cách nào ở lại thành phố được nữa.”
“Đương nhiên tôi sợ chết, sợ anh sống, mà nếu tôi mất mạng thì chỉ có thể chắp tay nhường hết mọi thứ của ngày hôm nay cho anh.” Nghiêm Khuynh hời hợt nhìn gã, gằn từng tiếng, “Nhưng dù sao thì mâu thuẫn giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Chi bằng hai người chúng ta cứ đánh cuộc một ván này đi. Tôi cam đoan với anh, nếu hôm nay tôi không chết thì kẻ chết sau này chính là anh.”
Giọng điệu của mấy chữ cuối cùng vẫn bình thường, lại như ẩn giấu dao nhọn, khiến người nghe sợ run.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT