Vưu Khả Ý cầu xin rất lâu, hoàn toàn không hề để ý đến chiếc áo măng tô màu nhạt bám đầy bụi đất, bất chấp vết thương trên chân chưa khỏi hẳn, chỉ một mực chạy từng bước nhỏ theo sau Lục Khải.
“Xin cậu nói cho tôi biết anh ấy ở đâu được không?”
“…”
“Là lỗi của tôi, nếu chẳng do tôi thì anh ấy cũng không bị thương. Tôi biết cậu trách tôi, nhưng ít ra hãy cho tôi cơ hội được bù đắp được không?”
“…”
“Cầu xin cậu,… Ít nhất hãy cho tôi biết hiện giờ anh ấy thế nào đi, tôi, tôi… thật sự cầu xin được không?”
“…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play