Đêm đông giá rét, mưa rơi xối xả, người đàn ông nguy hiểm.
Nếu mà mẹ có ở đây, nhất định sẽ mắng cô ‘Không có ý thức đề phòng cho bản thân’, ‘Biết mà vẫn cố làm’, ‘Ngu ngốc đến đáng thương’ hoặc ‘Trụy lạc’.
Nhưng thế thì sao nào?
Cô theo sau Nghiêm Khuynh đi vào nhà của người đàn ông này, ấy mà trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh thản nhiên, cứ như tâm trạng khi lén trộm thử giày cao gót của mẹ, vừa khoái chí, lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Qua cửa sổ lớn của nhà mình, cô đã sớm nhìn trộm được một góc của căn phòng này rồi, nay thật sự bước vào đây, mới phát hiện quả nhiên căn hộ này cũng như vị chủ nhà vậy, đơn giản, chẳng có bất kì đồ vật dư thừa nào.
Trong phòng khách chỉ có một cái bàn trà màu trắng, một cái ghế sofa dài bằng vải bố màu xám đen, trên tường là một chiếc TV màn hình tinh thể lỏng. Ban công nối liền với phòng khách được vây bằng mấy khung cửa sổ lớn sát trần, trước cửa sổ là cây đèn đứng dưới đất, trước đèn lại là một cái ghế dựa bằng gỗ – cô nhớ, bình thường cô thường thấy Nghiêm Khuynh ngồi ở đây hút thuốc.
Trời lạnh như vậy mà vẫn ngồi trên ghế gỗ, anh không lạnh ư?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT