Thời trung học, Vưu Khả Ý từng bị cuộc gặp gỡ tình cờ và tinh thần của Sử Thiết Sanh trong ‘Tôi và công viên địa đàng’ (2), xúc động đến rơi nước mắt. Khi đó cô còn mua riêng một quyển sổ nhỏ, chép lại tất cả những câu và đoạn khiến mình xúc động vào đó.
Cô còn nhớ trong quyển sổ đó có một câu thế này: Tên gọi của một con người chân chính là Ham Muốn.
Nếu như không phải vì ‘ham muốn’, sao cô lại chịu đau khổ vì không thể có được thứ mình mong muốn chứ.
Ham muốn của cô và ham muốn của mẹ xảy ra xung đột, khi hai mâu thuẫn ấy gặp nhau, không ai chịu thỏa hiệp, thế nên mới đi tới bước đường ngày hôm nay.
Cô đứng một mình trong tiết trời giá rét lạnh thấu xương, lỗ tai bị buốt đến đỏ bừng, tay chân lạnh ngắt. Thế nhưng mẹ bị sự ‘U mê không tỉnh ngộ’ và ‘Quỷ ám’ của cô chọc giận, bỏ đi không quay đầu, mà cô phát hiện mình không mang chìa khóa, đứng dưới lầu không biết phải đi đâu.
Cô ngồi xe đến những tiệm bánh ngọt mà Lục Đồng thích, còn đến những hiệu sách, những tiệm ăn trong trung tâm thành phố, chưa nói tới chuyện đi lòng vòng khắp nơi mà vẫn không tìm được Lục Đồng, thậm chí còn tiêu hết tiền mặt trong người. May mắn là trong túi xách còn một thẻ xe buýt, cô vẫn còn có thể ngồi xe buýt mà về.
Lúc màn đêm buông xuống thì trời bất thình lình đổ mưa, cô ngồi ở trạm xe buýt chờ được một lát, thấy mưa không có dấu hiệu dừng lại, người bị lạnh cóng không chịu nổi, đành phải trùm mũ của cái áo lông đi về phía ngõ hẻm bên cạnh trạm xe buýt… Đó là một ngõ hẻm với đầy những tiệm bán đồ ăn vặt rất đông đức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play