Một bài giảng kéo dài một canh giờ, xen kẽ hai lần nghỉ ngơi.
Sau khi lớp học kết thúc, có một thư đồng dẫn các nàng đi gặp tiên sinh riêng của mình.
Hắn vừa đi vừa giải thích: "Triệu tiên sinh là Sơn Trường, bình thường chỉ truyền dạy những môn học cơ bản, nhưng cả tộc học đều thuộc quyền quản lý của hắn.
Thời gian Triệu Sơn Trường giảng bài không nhiều, thời gian theo học riêng với tiên sinh của mình sẽ nhiều hơn một chút.
Mười tứ nương tử muốn gặp Thanh Minh tiên sinh tinh thông Thiền học, làm người rộng rãi; thập ngũ nương tử muốn gặp Mạch tiên sinh, khi còn trẻ là một tài tử phong lưu, tâm cao khí ngạo, mười hai năm trước trúng thám hoa, trong cơn tức giận phất tay áo rời kinh du lịch."
"Trúng thám hoa vì sao lại tức giận? Chẳng lẽ có người tư lợi gian lận?" Mai Như Diễm hỏi.
Thư đồng cười nói: "Cái đó thì không phải, là Triệu tiên sinh cảm thấy mất mặt."
Thật đúng là người so với người khiến người ta tức chết! Phải biết có bao nhiêu người cả một đời đọc sách đến bạc đầu ngay cả cử nhân còn thi không đậu, ở đây thi đậu thám hoa lại còn ngại mất mặt…
Ba người vừa trò chuyện, không biết tự lúc nào đã đến một gian phòng trúc, tiếng đàn du dương hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, gió lùa qua rừng, lá trúc sột soạt như mưa rơi.
Trên hành lang, một nam tử vận y phục màu trắng ngà đang khoanh chân ngồi, trên đùi đặt một chiếc cổ cầm, nhắm mắt giơ tay giữa không trung, toát lên vẻ tiêu sái tuấn dật khó tả.
Ba người sững sờ nhìn, mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, thư đồng mới hoàn hồn, nói: "Mạch tiên sinh, Sơn Trường đã chọn cho ngài một vị đệ tử."
Mạch tiên sinh mở mắt, nhìn về phía Mai Cửu và Mai Như Diễm, nửa ngày sau mới cất lời: "Đến đây đi."
Thư đồng thấy Mai Như Diễm vẫn còn đang ngẩn ngơ, khẽ nhắc nhở: "Thập ngũ nương tử, mau lại đây thôi, Mạch tiên sinh tính tình có chút cổ quái."
"Đa tạ ngươi nhắc nhở." Mai Như Diễm đỏ mặt, nhỏ giọng nói thêm một câu: "Tỷ tỷ ta đi."
"Được." Mai Cửu nói.
An Lâu trong lòng thầm nói: "Nam nhân trong Mai phủ nhìn chung đều có ngoại hình tốt hơn một chút thì phải."
Lời này Mai Cửu rất đồng tình, mới mấy ngày mà đã gặp ba nam tử tướng mạo đường đường, đương nhiên phẩm hạnh thì không kể đến, đặc biệt là cái tên Mạc Tư Quy kia.
"Ai!" Thư đồng thở dài, "Thật không biết thập ngũ nương tử có thể ngây ngốc ở đây được bảy ngày không."
Mai Cửu lo lắng hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Mạch tiên sinh tính tình không tốt, trước đây cũng có người đến đây cầu học, nhưng không quá bảy ngày đều bị đuổi ra ngoài." Thư đồng nói.
Mai Cửu vội vàng truy vấn: "Bị đuổi ra ngoài có hậu quả gì không?"
Thư đồng thấy sắc mặt nàng khẩn trương, vội vàng nói: "Không sao đâu, Sơn Trường sẽ lại chọn cho thập ngũ nương tử một vị tiên sinh khác thôi."
Mai Cửu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."
"Đi thôi, ta dẫn nương tử đi gặp Thanh Minh tiên sinh." Thư đồng cười nói, "Thanh Minh tiên sinh tính tình hiền lành lắm, mọi người đều muốn đến chỗ của hắn, chỗ đó có mười một học sinh, ngài đến nữa là mười hai người."
Chỗ ở của Thanh Minh tiên sinh cách nơi này một khoảng, từ chỗ ngã ba đi về phía nam phải mất khoảng hai chén trà.
Mai Cửu kéo lê đôi chân đau nhức, cảm thấy quãng đường dài dằng dặc vô cùng.
Trong rừng bỗng truyền đến tiếng cười đùa, có nam có nữ, Mai Cửu kinh ngạc nhìn thư đồng một cái.
Thư đồng nói: "Cũng sắp đến rồi."
Theo con đường gãy một chỗ ngoặt, phía trước bỗng trở nên sáng sủa thông suốt, một khoảng đất trống lớn được vây quanh bởi một hàng rào, trong viện trồng rất nhiều cây ăn quả.
Mười mấy người vừa nói vừa cười hái cam.
Ngay khi Mai Cửu xuất hiện ở trước viện, mọi âm thanh đều im bặt, ánh mắt nhìn về phía nàng có dò xét, có chế giễu, còn có cả khiêu khích.
"Ê!" Một thiếu niên đứng trên cây quýt từ trên cao nhìn xuống nói với nàng: "Ngươi chính là mười tứ nương tử dùng cung trúc bắn giết hai tên võ sư sao?"
Thì ra chuyện này đã truyền khắp nơi!
Mai Cửu quẫn bách cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, nàng không muốn thừa nhận việc mình đã giết người trước mặt mọi người, nhưng cũng không cho phép nàng chối cãi.
Dưới gốc cây, một thiếu nữ mặc áo tử sam nhìn Mai Cửu, trong mắt là sự ghen tỵ và khinh thường không hề che giấu: "Xùy! Khẳng định là Yến nương tử giết võ sư, các ngươi nhìn nàng thế kia mà, sợ là ngay cả lột một trái quýt cũng phải nhờ tỳ nữ giúp đỡ đi!"
Thư đồng thấy Mai Cửu gần như muốn khóc, lập tức xen vào giải vây cho nàng: "Các ca nhi, nương tử, Thanh Minh tiên sinh không có ở đây sao?"
Thư đồng tuy tuổi nhỏ, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Sơn Trường, bọn họ ít nhiều cũng nể mặt.
Thiếu niên đứng trên cây nói: "Đi chăn dê rồi, không biết khi nào trở về."
Mai Cửu tưởng mình nghe nhầm, chăn dê ư?
An Lâu bất thình lình thốt ra một câu: "Thật là đa tài đa nghệ."
Thiếu nữ tử sam đi đến cửa, khẽ cười nói: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hay là so tài một trận thế nào?"
"So cái gì?" Khoảng cách gần như vậy, Mai Cửu muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.
"Cung tiễn." Thiếu nữ tử sam đầy khiêu khích nói: "Cứ so thứ ngươi am hiểu nhất!"
"An Lâu…" Mai Cửu gọi nàng trong lòng.
"Ngây thơ, không hứng thú." An Lâu quyết định che giấu bản thân, cố gắng để Mai Cửu trông bình thường hơn trong mắt người ngoài, nếu không thật sự bị người ta coi là kẻ điên thì làm sao đây?
Nếu đây là một đại gia tộc bình thường, điên cũng chẳng sao, nhưng mà càng ngày càng hiểu rõ Mai thị, An Lâu phỏng đoán những sát thủ trước đây không giết nàng diệt khẩu, có thể có liên quan đến việc nàng đã bắn chết hai võ sư kia.
Nếu thật sự là như thế, một khi nàng không còn giá trị lợi dụng, liệu có bị giết hay không?
Mai Cửu yếu ớt nói: "Ta không so với ngươi."
"Ha!" Thiếu nữ tử sam cười lớn, quay đầu nói với mọi người trong viện: "Nghe nói Yến nương tử năm đó có thể lấy một địch trăm, vậy mà sinh ra một đứa con nhát gan như thế!"
Mai Cửu vừa kinh ngạc vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Ngươi cũng là người đã đọc qua Tứ thư Ngũ kinh, sao có thể dùng lời lẽ thô tục như vậy."
An Lâu bây giờ không chịu nổi nữa: "Mắng người mà mắng dịu dàng như nước, thật sự là cao cấp quá mức."
"Vậy hẳn là nói thế nào?" Mai Cửu biết mình từ ngữ nghèo nàn, cho nên khiêm tốn thỉnh giáo.
"Ta xưa nay không cãi nhau với người khác." An Lâu nói.
Mai Cửu không tin, chỉ cái miệng đó của nàng, thiếu gì giống như, phàm là người có chút tính khí đều có thể cùng nàng cãi vã lên!
Nhưng mà trên thực tế, An Lâu kiếp trước hoàn toàn chính xác chưa từng cãi nhau với người khác, nàng trừ nhận nhiệm vụ ra, bình thường rất ít tiếp xúc người, càng là cực kỳ ít nói.
"Giúp ta nghĩ đi!" Mai Cửu khẩn cầu nói, nàng hận nhất người khác mắng nàng còn phải lôi cả mẫu thân nàng ra.
"Ta nhớ được đã từng có một lần tranh chấp với chỉ huy của tổ chức.
Tổng cộng nói ba câu là đánh nhau luôn, sau đó chúng ta đều phải vào bệnh viện một tháng." An Lâu rất đắc ý nói: "Bất quá hắn gãy mất ba xương sườn, ta mới gãy mất một xương."
Khả năng chịu đựng của Mai Cửu rõ ràng đã tăng lên, sau khi nghe xong liền nói: "Ta vẫn là, hay là tự mình làm vậy…"
Thiếu nữ tử sam đang nói chuyện, phát hiện Mai Cửu vậy mà thất thần, ngay sau đó tức giận đẩy nàng một cái.
Mai Cửu bị đẩy bất thình lình, ngã nhào xuống đất.
"Hừ, đúng là một bộ xương cốt yếu đuối." Thiếu nữ tử sam càng thêm bất mãn: "Thật không biết Trí trưởng lão cảm thấy ngươi điểm nào tốt! Trừ khuôn mặt ra, đơn giản chính là phế vật!"
Mai Cửu có chút choáng váng, sao lại nói nàng cái gì cũng sẽ không đâu? Nàng đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là ai nói nàng vô năng?
An Lâu ẩn ẩn cảm thấy mặt đất có chút chấn động, lập tức nói: "Đứng dậy!"
Lời còn chưa dứt, một mùi hôi nồng nặc liền ập tới, Mai Cửu kinh hãi đứng dậy, bị bầy dê gào thét lao đến đâm ngã trái ngã phải.
Trong tầm mắt chao đảo, An Lâu nhìn thấy một lão già râu tóc hoa râm, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu đi chầm chậm tới, hướng nàng ngoắc tay: "Mau lại đây phụ một tay."
------------------
Tay áo đáng thương không có internet, ta là bạn tốt của tay áo, Tiểu Tình, đến thay tay áo cập nhật đây ~O(∩_∩)O~
(Hết chương này)