"Cảm tạ? Sợ là muốn hút khô máu tươi của người ta đi." một vị đệ tử trẻ tuổi của Thiên Ma Giáo cười như không cười nói.

"Hút máu bọn họ chẳng phải là cảm tạ sao, bình thường máu tươi của loại rác rưởi này chúng ta còn lười hút đây." Đệ tử Huyết Thần Cung phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.

Nếu có người thường ở đây, nghe thấy lời này sợ là sẽ bị dọa ngớ người.

Cảm tạ bằng cách hút máu?

Đây là cái lý lẽ gì vậy?

Hoàn toàn vô lý mà!

Nhưng người quen thuộc Huyết Thần Cung thì lại rất rõ ràng.

Huyết Thần Cung có thể nói là tà tu.

Công pháp của bọn họ không quá giống với công pháp bình thường, đệ tử Huyết Thần Cung tu hành thậm chí sẽ lấy máu tươi người sống để tu luyện.

Mỗi năm đều có vô số người chết thảm trong tay Huyết Thần Cung.

Đám người kia lần này đến Âm Lăng Sơn Mạch cũng là nhắm vào người của Hoàng Cực Tiên Tông.

Cùng lúc đó, tại phía Huyền Nguyên Thánh Địa.

Đệ tử Huyền Nguyên Thánh Địa lần này ngồi trên một tòa bàn sao thật lớn.

Trên đó có điểm xuyết những ngôi sao, trông rất mỹ quan.

Trên bàn sao, ngoài trưởng lão hộ pháp của Huyền Nguyên Thánh Địa, chính là nhóm người do Huyền Nguyên Thánh tử dẫn đầu.

Huyền Nguyên Thánh tử chính là người đứng đầu trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi này của Huyền Nguyên Thánh Địa.

Lần này hắn dẫn dắt ba nghìn đệ tử đến đây, dĩ nhiên là muốn tranh đấu một phen.

"Đó chính là người của Hoàng Cực Tiên Tông sao?" Huyền Nguyên Thánh tử ngồi xếp bằng ở phía trước bàn sao, quan sát phía dưới, chậm rãi nói.

"Khởi bẩm Thánh tử, đó chính là người của Hoàng Cực Tiên Tông, người ra tay đánh bị thương người khác chính là Dạ Huyền." Một bên, Điền Kim Đấu cung kính lên tiếng.

Ánh mắt Huyền Nguyên Thánh tử rơi vào trên người Dạ Huyền, ánh mắt tĩnh lặng, hắn chậm rãi nói: "Hoa Vân Phi chết tuy là không thể trách ai được, nhưng dù sao hắn cũng là người của Huyền Nguyên Thánh Địa ta, chết trong tay đệ tử của một cái tông môn không ra gì, chung quy cũng mất mặt."

"Mong rằng Thánh tử có thể vì Hoa sư đệ trả thù." Điền Kim Đấu nghiến răng nói.

"Không vội." Huyền Nguyên Thánh tử mỉm cười, đưa ánh mắt về phía Vân Tiêu Phái, trên Lôi Đình Thần Bằng, thản nhiên nói: "Chắc hẳn người của Vân Tiêu Phái sẽ ra tay trước đi."

Ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Vân Tiêu Phái.

Với ân oán giữa Vân Tiêu Phái và Hoàng Cực Tiên Tông, lần này tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Cực Tiên Tông yên ổn.

Chuyện này, vào thời điểm Hoàng Cực Tiên Tông nhận được danh ngạch quỷ mộ, giới tu luyện Nam Vực đã bàn tán rồi.

Vào lúc Hoàng Cực Tiên Tông suy tàn, Vân Tiêu Phái thường xuyên tìm Hoàng Cực Tiên Tông gây phiền phức.

Nhưng hôm nay Hoàng Cực Tiên Tông lại xuất hiện dấu hiệu quật khởi, nếu như Vân Tiêu Phái không ra tay chèn ép, vậy thật không phải là Vân Tiêu Phái.

Trên Lôi Đình Thần Bằng, Tứ trưởng lão của Vân Tiêu Phái ngồi thẳng, hai mắt hơi khép như đang ngủ gật, đối với chuyện xảy ra phía dưới cũng không để ý.

Nhưng trên Lôi Đình Thần Bằng, không ít đệ tử Vân Tiêu Phái cũng đưa mắt nhìn, ánh mắt ít nhiều mang theo vẻ xem thường.

"Hoàng Cực Tiên Tông, cái đám bại tướng dưới tay này, đến được quỷ mộ đã là quá phận rồi, không ngờ còn phô trương như vậy, ta thấy là thiếu chèn ép."

Có đệ tử Vân Tiêu Phái lạnh lùng cười nói.

"Bốn vạn năm trước muốn gây họa cho Đông Hoang, bị phái ta trấn áp, hôm nay bốn vạn năm trôi qua, bọn họ dường như đã quên những gì đã làm trước kia."

"Cần phải cho bọn họ biết một chút, ở mảnh đất Nam Vực này, ai mới là người có quyền định đoạt."

Không ít đệ tử cũng đều lên tiếng.

Bất quá những lời này nói ra từ miệng bọn họ cũng có chút biến tướng.

Dường như trong mắt bọn hắn, Hoàng Cực Tiên Tông bốn vạn năm trước muốn gây họa cho Đông Hoang?

"Tam sư huynh, cần trấn áp không?" Một vị thanh niên khôi ngô hở ngực lộ bụng, tóc dài rối bù, hai mắt như điện, hỏi vị thanh niên mặc lam bào đang ngồi cùng Tứ trưởng lão ở phía trước Lôi Đình Thần Bằng.

Vị thanh niên mặc lam bào kia chính là người dẫn đầu của Vân Tiêu Phái lần này, xếp hạng thứ ba trong số các đệ tử thế hệ này, tên gọi Hứa Thiên Bột, thực lực mạnh mẽ.

Lời vừa nói ra, không ít đệ tử Vân Tiêu Phái đều nhìn về phía Hứa Thiên Bột, có người lại nhìn về phía Tứ trưởng lão.

Bất quá Tứ trưởng lão hoàn toàn không có ý định can thiệp, dường như muốn toàn quyền giao quyền quyết định cho Hứa Thiên Bột.

Hứa Thiên Bột mặc lam bào, khuôn mặt không tính là tuấn lãng nhưng cũng không xấu, trông tương đối bình thường, nhưng trên người lại có một luồng khí tức mạnh mẽ khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Hô ————

Hứa Thiên Bột thở nhẹ ra một ngụm trọc khí.

Trọc khí cuồn cuộn tuôn ra, lại như sấm nổ rơi xuống, phát ra âm hưởng trầm đục như tiếng `xuân lôi`.

Đây là cảnh giới phi thường cao thâm của lôi pháp —— `bật hơi như sấm`.

Đạt tới trình độ này đủ để chứng nhận rằng trên phương diện lôi pháp đã có thành tựu lớn, là một vị đại sư.

Nhưng Hứa Thiên Bột chỉ có bộ dáng thanh niên, tuổi tác không lớn, lại tu luyện tới mức độ như thế, quả không hổ là người xếp thứ ba trong thế hệ trẻ của Vân Tiêu Phái.

Trong giới tu luyện, bàn luận vai vế phần nhiều lấy thực lực làm đầu.

Coi như nhập môn có muộn một chút, nhưng thực lực mạnh mẽ vẫn có thể trở thành đại sư huynh.

Hứa Thiên Bột này tự nhiên không thể nào là người thứ ba bái vào Vân Tiêu Phái trong thế hệ này, nhưng hắn vẫn xếp hạng thứ ba, đủ để chứng nhận thực lực.

Hứa Thiên Bột chậm rãi mở mắt, trong con ngươi màu đen có hai đạo tinh quang lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: "Tự nhiên muốn trấn áp một phen."

"Đắc Lặc!" Vị thanh niên khôi ngô hở ngực lộ bụng kia nghe vậy lập tức nhếch miệng cười một tiếng.

Ầm!

Giây tiếp theo, thanh niên khôi ngô này hóa thành một đạo lôi quang màu lam lóe lên, hai tay khoanh trước ngực, đạp không mà đứng, quan sát những người Hoàng Cực Tiên Tông và Phá Sơn Tông đang tranh cãi phía dưới, cất cao giọng nói: "Lũ giun dế Hoàng Cực Tiên Tông ở đâu?"

"Cao Quân Dương sư huynh xuất thủ!"

Thấy cảnh đó, không ít đệ tử Vân Tiêu Phái đều thì thầm.

Vị thanh niên khôi ngô kia tên gọi Cao Quân Dương, cũng là một tồn tại có thực lực rất mạnh trong thế hệ trẻ của Vân Tiêu Phái.

Ngoài ra, Cao Quân Dương còn có một thân phận khác.

Hắn là tùy tùng của Hứa Thiên Bột.

Trong môn phái cũng tồn tại cách nói về tùy tùng.

Cao Quân Dương này chính là một trong những tùy tùng của Hứa Thiên Bột, thực lực cường đại.

Lúc này, Cao Quân Dương gây sự với Hoàng Cực Tiên Tông.

"Người của Vân Tiêu Phái quả nhiên không nhịn được rồi sao?"

Các đệ tử của Huyền Nguyên Thánh Địa, La Thiên Thánh Địa đều thì thầm.

"Trò hay sắp bắt đầu rồi." Đệ tử Thiên Vân Thần Tông cũng nhếch miệng cười, ánh mắt hài hước nhìn về phía Hoàng Cực Tiên Tông.

Những người Hoàng Cực Tiên Tông và Phá Sơn Tông vốn đang ồn ào đều dừng lại vào giờ khắc này, sắc mặt hơi biến đổi.

Người của Phá Sơn Tông lập tức ngậm miệng lại, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi.

Phá Sơn Tông mặc dù lợi hại hơn tứ đại thế lực của Thiên Thanh Sơn mạch một chút, nhưng ở toàn bộ Nam Vực cũng bất quá chỉ là thế lực hạng ba mà thôi.

Hôm nay người của Vân Tiêu Phái cấp bậc bá chủ Nam Vực đứng ra, cũng không phải chuyện bọn họ có thể xen vào.

Nếu thật sự xen vào, vậy hoàn toàn giống như tự tìm cái chết.

Đỗ Vĩnh Phi chính là bị Dạ Huyền của Hoàng Cực Tiên Tông đánh bị thương, nếu là bị người của Vân Tiêu Phái đánh bị thương, bọn họ chỉ sợ đến rắm cũng không dám thả một cái.

Hiện nay Vân Tiêu Phái đứng ra, bọn họ lựa chọn chủ động nhường đường, không dám xen mồm.

Nhưng ánh mắt bọn hắn cũng trở nên lạnh lẽo.

Ý của Vân Tiêu Phái này rõ ràng là muốn tìm Hoàng Cực Tiên Tông gây phiền phức.

Người của Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi không phải vênh váo lắm sao, đối mặt với người của Vân Tiêu Phái, xem các ngươi làm sao còn kiêu ngạo được nữa!

Nghĩ đến đây, không ít người của Phá Sơn Tông lộ ra nụ cười.

`Ác nhân tự có ác nhân trị`.

Hoàng Cực Tiên Tông tuy kiêu ngạo, nhưng đối mặt Vân Tiêu Phái chỉ sợ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Giờ này khắc này, các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều biến sắc mặt, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

Vân Tiêu Phái vậy mà lại nhanh như vậy đã nhắm vào Hoàng Cực Tiên Tông rồi sao.

Đừng nói là đệ tử tầm thường, ngay cả thái thượng trưởng lão Mục Bạch Thành cũng vào giờ khắc này nắm chặt Hắc Thần Thương trong tay, thần sắc ngưng trọng.

Hắn biết rõ Vân Tiêu Phái không thể so với Phá Sơn Tông.

Chênh lệch giữa hai bên giống như trời với đất.

Nếu như người của Vân Tiêu Phái tìm phiền phức, chỉ sợ bọn họ thật sự khó mà đối phó.

Mục Bạch Thành bất giác đưa mắt nhìn về phía Dạ Huyền.

Người của ba thế lực lớn còn lại ở Thiên Thanh Sơn mạch cũng sắc mặt nặng nề, yên lặng lùi sang một bên nhìn Dạ Huyền.

Lúc này bọn họ thậm chí có chút may mắn.

May mắn là trước đó Dạ Huyền không tìm bọn họ liên thủ, nếu không thì phải cùng nhau đối mặt với thế lực kinh khủng như Vân Tiêu Phái, vậy bọn họ hoàn toàn không có chút ý chí chiến đấu nào.

Chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

"Ngươi lại muốn tới đây đánh rắm sao?" Dạ Huyền liếc mắt nhìn Cao Quân Dương đang đạp không mà đứng, không nhanh không chậm nói.

Kẻ khác sợ Vân Tiêu Phái bọn hắn.

Nhưng Dạ Huyền lại không sợ.

"Ha, không ngờ tiểu tử ngươi ngược lại có chút miệng lưỡi bén nhọn, chẳng lẽ ngươi chính là vị thủ tịch đại đệ tử Lãnh Dật Phàm kia của Hoàng Cực Tiên Tông?"

Cao Quân Dương cũng không tức giận, mà nhếch miệng cười nói, trong mắt lóe lên một tia hài hước.

"Ta là Dạ Huyền." Dạ Huyền chậm rãi nói.

"Dạ Huyền?" Cao Quân Dương ngẩn người một chút.

Một lát sau, Cao Quân Dương lại cười nói: "Hóa ra ngươi chính là cái tên người ở rể đồ bỏ đi kia của Hoàng Cực Tiên Tông?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play