"Thiên Lộc, hậu duệ của Tỳ Hưu thánh thú."

Dạ Huyền chậm rãi nói.

"Thiên Lộc, lần này ngươi ở lại đây, không được phép chạy loạn." Dạ Huyền nói với Thiên Lộc.

"Ồ." Thiên Lộc gật đầu.

Sau khi kế thừa một phần ký ức, Thiên Lộc đối với lời của Dạ Huyền vô cùng nghe theo, ngoan ngoãn đứng trong Liệt Thiên tổ miếu.

Thiên Lộc ở trong Liệt Thiên tổ miếu này cũng cảm nhận được mùi vị quen thuộc, điều này làm hắn rất thoải mái.

Lệ Cuồng Đồ nhìn Thiên Lộc một lúc, sau đó ánh mắt rơi lên người Dạ Huyền, chậm rãi nói: "Lôi Vân Sơn cùng Cổ Vân thượng quốc, ngươi định xử lý thế nào?"

Lôi Vân Sơn, Cổ Vân thượng quốc liên thủ đối phó Hoàng Cực Tiên Tông, cài vào gian tế, xuất động lão tổ, có thể nói là đã hạ quyết tâm tiêu diệt Hoàng Cực Tiên Tông.

Chỉ tiếc đã thất bại, thất bại rất thảm.

Bất quá, Hoàng Cực Tiên Tông nếu không phản kích lại, nói ra cũng sẽ làm trò cười cho người khác.

"Dĩ nhiên là phản kích." Dạ Huyền nói như chuyện đương nhiên.

"Có thể để ta dẫn người đi trước không?" Trong con ngươi Lệ Cuồng Đồ hiện lên vẻ hưng phấn.

Hắn rất ưa thích việc tru diệt.

Dạ Huyền lắc đầu nói: "Không cần như vậy."

"Hả?" Lệ Cuồng Đồ hơi nghi hoặc.

Dạ Huyền không nói gì, vươn tay phải ra, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào hư không.

Ầm ầm ———— Sau một khắc, trong Liệt Thiên tổ miếu đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh kinh thiên động địa.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt ngẩn người của Lệ Cuồng Đồ, luồng sức mạnh kia trực tiếp hóa thành hai bàn tay lớn màu đen, lần lượt phóng về hai hướng khác nhau rồi biến mất.

Một lát sau, bàn tay lớn màu đen lại hóa thành một luồng sức mạnh hắc ám trở về bên trong Liệt Thiên tổ miếu.

Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Lệ Cuồng Đồ có chút ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Xong rồi?"

"Xong rồi." Dạ Huyền gật đầu.

Liệt Thiên tổ miếu rơi vào trầm mặc.

Thời gian quay ngược lại một chút.

Nói về Lôi Vân Sơn.

Lôi Vân Sơn chính là một thế lực cấp bá chủ vô cùng cường đại trong phạm vi mười vạn dặm của Thiên Thanh Sơn mạch, có vị trí hết sức quan trọng.

Nổi danh ngang với tam đại tu luyện thánh địa và Cổ Vân thượng quốc.

Lôi Vân Sơn chủ tu lôi pháp, đệ tử trong môn phần lớn là lôi tu cường đại.

Bình thường, tu sĩ Lôi Vân Sơn cũng vô cùng bá đạo, gặp phải tu sĩ khác gần như không thèm nhìn thẳng vào mắt.

Nhưng mà lúc này, trên dưới Lôi Vân Sơn lại là một tình cảnh bi thảm.

Tại đại điện nghị sự của Lôi Vân Sơn, sơn chủ Lôi Vân Sơn cùng với bốn vị thái thượng trưởng lão, mười bốn vị trưởng lão đều có mặt.

Sắc mặt mỗi người đều khó coi tới cực điểm.

Nhất là sơn chủ Lôi Vân Sơn.

Đây chính là một vị tồn tại mạnh hơn cả Nhân Hoàng Hoa Văn Thao, tông chủ Hoàng Cực Tiên Tông Chu Tử Hoàng, nhưng lúc này sắc mặt cũng u ám không gì sánh được, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ.

"Chắc hẳn các vị trưởng lão đã biết, Vu Văn Lôi, Hoàng Triển Văn mà Lôi Vân Sơn ta phái đến Hoàng Cực Tiên Tông đều đã chết, đệ tử thiên tài Hề Kiếm Phong mấy người cũng lần lượt ngã xuống."

"Nhưng bản tọa bây giờ còn có tin tức xấu hơn nữa."

Trong đại điện nghị sự Lôi Vân Sơn vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thái độ như thế của sơn chủ, chỉ sợ mức độ nghiêm trọng của tình hình đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

"Hai vị lão tổ..." Sơn chủ Lôi Vân Sơn chậm rãi nói.

Tim mọi người cũng nhảy lên đến cổ họng.

Sơn chủ Lôi Vân Sơn nhìn quanh một vòng, mặt trầm như nước, nói: "Bại rồi."

Hai chữ rơi xuống, toàn trường yên lặng không tiếng động.

Nghe được cả tiếng kim rơi.

Rất nhiều trưởng lão trực tiếp xụi lơ tại chỗ, mặt xám như tro tàn.

Hai vị lão tổ vậy mà đều bại sao?!

Hoàng Cực Tiên Tông vì sao lại có lực lượng bực này?!

Bọn họ cảm thấy khó có thể tin.

Hoàng Cực Tiên Tông không phải chỉ có một Chu Triều Long thôi sao?

Hai vị lão tổ liên thủ tại sao lại đánh không lại Chu Triều Long?

Bọn họ không cách nào biết được.

Nhưng bây giờ sự thật chính là hai vị lão tổ đều đã bại.

Điều này có nghĩa là tính toán lần này toàn bộ đều đã tan vỡ.

Đại đế tiên công không có được, thậm chí ngay cả hai vị lão tổ đều bại.

"Sơn chủ, hai vị lão tổ khi nào quay về?" Một vị trưởng lão há hốc mồm, cuối cùng vẫn hỏi.

Mọi người cũng đều nhìn về phía sơn chủ Lôi Vân Sơn.

Nếu như chỉ là thua trận, khẳng định vẫn còn hy vọng.

Không lo không có lúc Đông Sơn tái khởi.

Trong lòng sơn chủ Lôi Vân Sơn hiện lên từng trận đau khổ, thở dài một tiếng nói: "Thật không dám giấu giếm, hai vị lão tổ đã bị người của Hoàng Cực Tiên Tông giam giữ."

"Cái gì?!"

Lần này, toàn bộ trưởng lão trong đại điện nghị sự đều triệt để biến sắc.

"Bên trong Hoàng Cực Tiên Tông chẳng lẽ còn có cao thủ khác? Nếu không sao bọn họ có thể giam giữ được hai vị lão tổ?"

Rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trước khi động thủ, bọn họ đã dò xét không ít.

Hoàng Cực Tiên Tông chỉ có một vị lão tổ Chu Triều Long, trước đó tuy đã bộc phát ra chiến lực tuyệt cường, nhưng thực tế đã gần như dầu hết đèn tắt, không bao lâu nữa cũng sẽ chết.

Dưới tình huống như vậy, xuất thủ trấn áp Hoàng Cực Tiên Tông là thời cơ tốt nhất.

Mà bây giờ lại nói hai vị lão tổ của bọn họ bị Hoàng Cực Tiên Tông giam giữ?

"Tình huống cụ thể không rõ lắm, chuẩn bị sẵn sàng bị Hoàng Cực Tiên Tông làm thịt đi." Sơn chủ Lôi Vân Sơn lắc đầu nói.

"Bất kể thế nào, trước tiên phải cứu hai vị lão tổ trở về rồi hẵng nói."

Tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Đến bây giờ, oán giận cũng không có tác dụng, nhất định phải đối mặt giải quyết mới được.

"Với tính tình của Hoàng Cực Tiên Tông, nhất định sẽ vin vào hai vị lão tổ để trắng trợn đòi tài nguyên tu luyện từ Lôi Vân Sơn ta.

Đến lúc đó, mặc kệ bọn họ muốn cái gì đều phải trực tiếp đáp ứng, cứu ra hai vị lão tổ là việc cấp bách!"

Sơn chủ Lôi Vân Sơn nói.

Lời này làm cho không ít trưởng lão đều có sắc mặt khó coi không gì sánh được.

Lần này, chỉ sợ Hoàng Cực Tiên Tông sẽ đòi hơn phân nửa tài nguyên của Lôi Vân Sơn.

Dù sao trong tay bọn họ đang nắm giữ lợi thế lớn như vậy.

Nhìn lại chuyện của La Thiên Thánh Địa và Liệt Thiên Thượng Quốc trước đó là có thể thấy được, Hoàng Cực Tiên Tông nhất định sẽ mượn hai vị lão tổ để trắng trợn ra giá.

Chỉ có điều bọn họ hiện tại mặc dù biết sẽ như vậy, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.

Lần này bọn họ bại quá mức triệt để.

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này.

Một bàn tay lớn màu đen thình lình từ nơi rất xa đưa tới, nhắm vào đại điện nghị sự rồi đột nhiên rơi xuống.

Một tiếng vang thật lớn.

Chỉ trong nháy mắt, đại điện nghị sự trực tiếp trở thành phế tích.

Mà sơn chủ Lôi Vân Sơn cùng với mấy vị thái thượng trưởng lão và các trưởng lão khác đang ở trong đại điện nghị sự, toàn bộ đều bị đập chết.

Bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng liền trực tiếp bỏ mình.

Trước khi chết, bọn họ còn đang suy nghĩ Hoàng Cực Tiên Tông sẽ đòi tài nguyên tu luyện gì.

Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, lần này Hoàng Cực Tiên Tông lại cứng rắn như thế, trực tiếp đem bọn họ toàn bộ làm thịt.

"Chuyện gì xảy ra?"

Lần này, Lôi Vân Sơn trực tiếp bùng nổ.

Các đệ tử đều bị kinh động, ào ào bay lên dò xét tình hình.

"Xong rồi, đại điện nghị sự không còn nữa!"

Tin tức này trong nháy mắt truyền ra.

"Đại điện nghị sự mất rồi? Vậy sơn chủ và các trưởng lão đâu?"

"Cái gì? Đều chết hết rồi?"

"Đây chẳng phải là nói Lôi Vân Sơn ta sắp bị diệt sao?"

"Mau thu dọn đồ đạc trốn đi, đợi người Hoàng Cực Tiên Tông đánh tới thì chúng ta cũng chạy không thoát đâu."

Gần như trong chốc lát, Lôi Vân Sơn trực tiếp loạn thành một đoàn.

Cao tầng toàn bộ bỏ mình, những đệ tử này cũng chỉ có thể tan tác như chim muông.

Thậm chí không ít đệ tử cướp đoạt đồ đạc đáng tiền, đánh nhau túi bụi, trong lúc nhất thời máu chảy thành sông.

Chuyện tương tự cũng xảy ra ở Cổ Vân thượng quốc.

Nhân Hoàng của Cổ Vân thượng quốc sớm đã đánh thức một vị lão tổ khác là Lưu Tổ Bác, trấn thủ trong hoàng cung, chờ đợi Hoàng Cực Tiên Tông đến trả thù.

Trong nửa ngày ngắn ngủi, Nhân Hoàng đã thấp thỏm lo âu.

Nhưng không biết tại sao, sự trả thù của Hoàng Cực Tiên Tông chậm chạp không đến, điều này càng làm cho bọn họ cảm thấy nôn nóng.

Ngược lại, lão tổ Lưu Tổ Bác không hề hoảng sợ, thậm chí vô cùng bình tĩnh.

"Chờ tên kia đến, bản tọa nhất định sẽ đập chết hắn để báo thù cho đệ đệ." Lưu Tổ Bác đã nói như vậy.

Ầm ầm!

Sau đó, trên trời cao có một bàn tay lớn màu đen từ nơi rất xa nhô ra, một cái tát trực tiếp vỗ xuống, rơi vào hoàng cung Cổ Vân thượng quốc.

Trong chớp mắt, hoàng cung Cổ Vân thượng quốc hoàn toàn đại loạn.

Lão tổ Lưu Tổ Bác, Nhân Hoàng của Cổ Vân thượng quốc toàn bộ bỏ mình.

Mà theo cái chết của bọn họ, toàn bộ Cổ Vân thượng quốc rơi vào nội loạn.

Có thế gia mạnh mẽ thừa thế xông lên, muốn nắm quyền Cổ Vân thượng quốc.

Cũng có các đại Vương Hầu trực tiếp lựa chọn thoát ly Cổ Vân thượng quốc, tự lập làm vương.

Cũng có hoàng tử nhân cơ hội thượng vị.

Loạn tượng đã sinh ra.

Bọn họ đều bị một chưởng đột ngột này đánh cho đầu óc hỗn loạn.

Mà giờ khắc này, tại Liệt Thiên tổ miếu của Hoàng Cực Tiên Tông.

Thật lâu sau.

Lệ Cuồng Đồ mới nói: "Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn bị diệt rồi sao?"

Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói: "Chỉ là đem cao tầng của bọn họ toàn bộ làm thịt thôi."

"Thật không?" Lệ Cuồng Đồ mặt lộ vẻ cổ quái.

"Ngày mai chờ tin tức sẽ biết." Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng, xoay người rời khỏi Liệt Thiên tổ miếu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play