"Cái gì?!" Hoa Thiên Khung cảm nhận được luồng sức mạnh khủng bố kia, cả người đều kinh hãi.
Giống như Nhân Hoàng, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình túa ra mồ hôi lạnh.
Trong lời miêu tả của Nhân Hoàng, hắn vốn còn phán đoán đôi chút về sức mạnh của Dạ Huyền, cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ, sau khi cảm nhận được sức mạnh của Dạ Huyền, Hoa Thiên Khung cả người đều kinh hãi.
Tại sao lại khủng bố như vậy?!
Thật sự khiến hắn cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Luồng sức mạnh kia thậm chí xâm nhập thẳng vào linh hồn, khiến hắn cảm nhận được một cảm giác run sợ từ tận linh hồn.
Dạ Huyền thờ ơ nhìn Hoa Thiên Khung đang rơi xuống mặt đất, thong thả nói: "Lúc đầu ở đạo trường Vạn Thịnh Sơn, ta không tiếp tục gây phiền phức cho các ngươi là vì thấy các ngươi và Hoàng Cực Tiên Tông cùng chung nguồn gốc, ta nể mặt Liệt Thiên Đại Đế nên không tính toán."
"Nhưng các ngươi có vẻ rất không biết ơn."
"Vậy thì hôm nay, Liệt Thiên Thượng Quốc không cần thiết phải tồn tại nữa."
Dạ Huyền thờ ơ nói.
"Dừng lại, dừng lại————" Chuyện này nhất thời khiến Hoa Thiên Khung hoảng sợ, hắn vội nói: "Chuyện này không phải do bản tọa nhúng tay vào, tất cả đều là ý của Nhân Hoàng, bản tọa lập tức giết hắn, ngươi thấy thế nào?"
Hoa Thiên Khung này thật sự sợ rồi.
Thiếu niên tên Dạ Huyền này hoàn toàn là một con quái vật!
Không hiểu sao lại nắm giữ loại sức mạnh khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi như vậy.
Ngay cả hắn cũng hoàn toàn không nảy sinh được chút tâm ý phản kháng nào.
Dạ Huyền vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm, thờ ơ nhìn Hoa Thiên Khung.
Hoa Thiên Khung thấy dáng vẻ này của Dạ Huyền, biết Dạ Huyền không thể nào nguôi giận dễ dàng như vậy, vội nói: "Hay là thế này, Liệt Thiên Thượng Quốc lại lần nữa trở thành thượng quốc trực thuộc Hoàng Cực Tiên Tông, hàng năm cống nạp cho Hoàng Cực Tiên Tông."
Dạ Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn về bầu trời ngoài điện, chậm rãi nói: "Ta cần một con chó."
Lời vừa nói ra, tim Hoa Thiên Khung đột nhiên run lên, một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng.
Hắn đường đường là lão tổ Liệt Thiên Thượng Quốc, uy chấn bát phương, lại bị người xem như một con chó?!
Thấy Hoa Thiên Khung không nói lời nào, Dạ Huyền rút tay phải đang đút túi ra, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào hư không.
Vù vù———— Phảng phất như giọt mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong nháy mắt gợn lên từng vòng sóng.
Sau một khắc.
Toàn bộ hoàng thành Liệt Thiên Thượng Quốc tối sầm lại.
Trong hoàng thành, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Giờ ngọ vốn nên là mặt trời chói chang trên không, thế nhưng lúc này trên bầu trời lại có một bàn tay khổng lồ tối đen che khuất cả bầu trời xuất hiện trên không hoàng thành.
Khí tức kinh khủng bao phủ xuống, khiến người ta lạnh buốt toàn thân như rơi vào hầm băng.
Cảm nhận được luồng khí tức kia giáng xuống, Hoa Thiên Khung cả người sững sờ, trong thoáng chốc vội vàng nói: "Ta làm, ta làm! Sau này ta chính là một con chó của Dạ tiên sinh!"
Hoa Thiên Khung này toát ra mồ hôi lạnh.
Thiếu niên này hoàn toàn chính là một ma đầu!
Hắn tung hoành Thiên Thanh Sơn mạch này bao nhiêu năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp phải kẻ không nói đạo lý như thế này.
Hoàn toàn là hễ nói không hợp là ra tay!
Căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ quyết định.
Dạ Huyền quay người đi ra ngoài điện, vừa đi vừa nói: "Sau này nếu có thế lực khác tìm đến Liệt Thiên Thượng Quốc muốn danh ngạch kim trì, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Biết, biết." Hoa Thiên Khung không dám có bất kỳ bất mãn nào, vô cùng lo sợ nói.
Vị lão tổ Liệt Thiên Thượng Quốc này đã hoàn toàn bị Dạ Huyền trấn áp.
Kẻ đó hoàn toàn là một con quái vật!
May mắn là khi Dạ Huyền đi ra ngoài, sức mạnh trấn áp trên người hắn cũng rút đi như thủy triều.
Bàn tay khổng lồ che phủ toàn bộ bầu trời hoàng thành cũng biến mất.
Hoa Thiên Khung thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại vội vàng đi theo sát sau lưng Dạ Huyền, có chút sợ hãi nói: "Dạ tiên sinh bây giờ đi đâu, lão nô đưa ngài đi."
Hoa Thiên Khung này thậm chí trực tiếp tự xưng là lão nô.
Không ai biết vào khoảnh khắc vừa rồi Hoa Thiên Khung đã trải qua chuyện gì.
Vị lão tổ cấp bậc này đã không dám có chút hận thù nào đối với Dạ Huyền, chỉ còn lại sự cung kính vô tận.
Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ chấn động đến tột cùng.
Dạ Huyền không để ý đến Hoa Thiên Khung, hai tay đút túi quần, đi về phía tiền điện lúc trước.
Thấy Dạ Huyền không nói gì, Hoa Thiên Khung cũng không dám hỏi thêm, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dạ Huyền.
Dạ Huyền này rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng Hoa Thiên Khung lại cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
Liên tưởng đến sự thần bí của Dạ Huyền, Hoa Thiên Khung lại cảm thấy tất cả chuyện này dường như là lẽ đương nhiên vậy.
Vô cùng không chân thật.
"Đó là...
lão tổ?!"
Dạ Huyền đi phía trước, Hoa Thiên Khung theo phía sau.
Trong hoàng cung, một số cường giả cấm quân nhìn thấy Hoa Thiên Khung đều chấn động không thôi.
"Đều lui ra xa một chút." Thấy những người đó nhận ra mình, Hoa Thiên Khung hừ lạnh một tiếng nói.
Nghe vậy, những cường giả cấm quân kia đều cúi người lui ra, trong lòng tràn đầy kích động.
Đối với bọn họ mà nói, lão tổ giống như là thần hộ mệnh của Liệt Thiên Thượng Quốc, nhân vật cấp bậc này muốn gặp một lần khó biết bao, không ngờ bọn họ lại có thể nhìn thấy Hoa Thiên Khung.
"Người đi cùng lão tổ kia là ai?" Có người nghi hoặc nói.
Bọn họ đều là cấm quân, sức quan sát mạnh hơn người thường, bọn họ đều mơ hồ cảm giác được lão tổ dường như rất tôn kính vị thiếu niên kia.
Điều này khiến trong lòng bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Là nhân vật có lai lịch thế nào mà khiến cả lão tổ cũng phải cung kính như vậy?
Khó mà tin được.
Nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng loại chuyện này không phải là thứ bọn họ có thể tùy tiện bàn tán, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, nhìn theo Dạ Huyền và Hoa Thiên Khung rời đi.
Rất nhanh, Dạ Huyền và Hoa Thiên Khung hai người đã đến tiền điện mà Dạ Huyền tới lúc trước.
Nhưng khi Dạ Huyền đi tới tiền điện thì sắc mặt lại trầm xuống.
Mà Hoa Thiên Khung sau lưng Dạ Huyền thì sợ đến tim gan muốn nứt ra.
Chỉ thấy Chu Ấu Vi, Chu Băng Y, Chu Hiểu Phi và những người khác vốn nên nghỉ ngơi trong tiền điện lại bị người bắt giữ toàn bộ ở ngoài điện!
Mà bên cạnh còn có rất nhiều cấm quân, cùng với Nhân Hoàng và Hoa Vân Phi.
"Hoa Văn Thao, ngươi đang làm gì?!" Hoa Thiên Khung ngay tại chỗ da đầu như muốn nổ tung.
Đám tiểu tạp chủng này rốt cuộc đang làm loạn cái gì vậy?!
"Tổ gia gia, trẫm suy nghĩ rất lâu, luôn cảm thấy kẻ này khó có thể trấn áp, sợ hắn bất lợi cho ngài và Liệt Thiên Thượng Quốc chúng ta, cho nên ra lệnh cho người trói những người của Hoàng Cực Tiên Tông này lại." Nhân Hoàng trả lời.
Nói thật, khi nhìn thấy Dạ Huyền và Hoa Thiên Khung cùng nhau đi tới, hắn cũng ngẩn người một chút.
Lúc trước hắn đi tìm Tổ gia gia Hoa Thiên Khung, luôn cảm thấy Dạ Huyền rất khó khống chế, nếu như không chú ý một chút sẽ bị trấn áp.
Mặc dù rất có lòng tin đối với Hoa Thiên Khung, nhưng để đề phòng vạn nhất, Nhân Hoàng đã để Hoa Vân Phi ra tay hạ độc toàn bộ nhóm người Chu Ấu Vi trong tiền điện.
Trúng phải phong tức tán, nhóm người Chu Ấu Vi hoàn toàn không cách nào sử dụng chân khí, chỉ có thể bị giam cầm tại chỗ.
Nhất là khi vừa cảm nhận được bàn tay khổng lồ tối đen trên trời cao lúc nãy, Nhân Hoàng cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn đúng đắn.
Dạ Huyền này quả thực quá khó khống chế, động một chút là muốn giết người, nếu cứ để hắn kiêu ngạo như vậy, sau này hoàng cung Liệt Thiên Thượng Quốc chẳng phải là để hắn tùy ý ra vào sao?
Uy nghiêm của hoàng thất Liệt Thiên Thượng Quốc còn đâu nữa?
"Dạ Huyền, cho ngươi một cơ hội lựa chọn, ngươi muốn bọn họ sống hay là ngươi sống?" Hoa Vân Phi lúc này cười nhạt nhìn Dạ Huyền, thờ ơ nói.
Lời này suýt chút nữa làm Hoa Thiên Khung sợ chết khiếp, trong nháy mắt tức giận đến cực điểm.
Hai cái thứ đáng chết này!
"Liệt Thiên Thượng Quốc, rất tốt."
Dạ Huyền nhìn nhóm người Chu Ấu Vi bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy, sắc mặt u ám, một luồng sát cơ sâu thẳm không ngừng tuôn ra.
Hoa Thiên Khung sau lưng Dạ Huyền cảm nhận được luồng sát cơ kia, tức khắc linh hồn run rẩy, vội khom người nói: "Dạ tiên sinh, chuyện này giao cho lão nô xử lý."
Trong lúc nói chuyện, sau lưng Hoa Thiên Khung đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Nếu không thể cho ta một kết quả hài lòng, hậu quả ngươi biết rồi đấy." Dạ Huyền trong mắt lóe lên hàn quang.
"Dạ tiên sinh yên tâm!" Hoa Thiên Khung sắc mặt tái nhợt, cắn răng nói.
"Tổ gia gia?!"
Lúc này Nhân Hoàng cũng có chút ngẩn ra.
Tại sao Tổ gia gia lại cung kính với Dạ Huyền như thế?!
Hoa Vân Phi cũng là một trận ngơ ngác không rõ vì sao.
Bọn họ đều cảm thấy có gì đó không đúng.
"Thả Chu cô nương và những người khác ra, sau đó qua đây quỳ xuống dập đầu nhận tội với Dạ tiên sinh!" Hoa Thiên Khung không cho Hoa Vân Phi và Nhân Hoàng Hoa Văn Thao cơ hội phản ứng, trực tiếp trầm giọng nói.
Một đám cấm quân đều có chút do dự, bọn họ lấy ý chỉ của Nhân Hoàng làm chuẩn, hôm nay Nhân Hoàng chưa lên tiếng, bọn họ cũng không dám thả người.
Ầm!
Đúng lúc bọn họ đang do dự, Hoa Thiên Khung trực tiếp phẫn nộ ra tay, một cái tát đánh bay đám cấm quân canh giữ bên cạnh thành thịt vụn!
Ngay sau đó, Hoa Thiên Khung dùng bàn tay to tóm chặt, mạnh mẽ kéo Nhân Hoàng và Hoa Vân Phi tới, hung hăng ấn xuống.
Ầm ầm!
Nhân Hoàng và Hoa Vân Phi trực tiếp bị Hoa Thiên Khung cưỡng ép ấn quỳ xuống trước mặt Dạ Huyền!