"Lão tổ còn nửa canh giờ nữa xuất quan, tiểu hữu chờ ở đây một lát đi." Nhân Hoàng của Liệt Thiên Thượng Quốc chậm rãi nói.
Lần này Nhân Hoàng ngược lại không còn vênh váo như trước, nhưng vẫn có một khí chất mờ nhạt bẩm sinh, có lẽ do ở vị trí cao đã lâu mà thành.
Dạ Huyền khẽ cau mày, chậm rãi nói: "Các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ đến đây để thương lượng với các ngươi thôi sao?"
Ánh mắt Dạ Huyền sâu thẳm xa xưa, như vạn cổ tinh không quan sát thiên địa chúng sinh.
Cảm nhận được ánh mắt đó của Dạ Huyền, lòng Nhân Hoàng hơi rung động.
Gã này quả nhiên bất phàm.
Ngày trước người này ở trong hoàng thành vô cùng cuồng vọng, khi đó chỉ cảm thấy hắn nói năng ngông cuồng, coi trời bằng vung.
Nhưng nhìn lại hiện tại, mới phát hiện những lời cuồng ngôn loạn ngữ lúc đầu của Dạ Huyền lại thật sự có thể xem là lẽ đương nhiên.
Nhất là khi hắn biết được từ Hoa Vân Phi rằng lão tổ Cổ Vân thượng quốc cùng cường giả ngũ đại thế lực đều chết trong tay Dạ Huyền, hắn đã chấn động đến cực điểm.
Nhưng vừa rồi Hoa Vân Phi đã truyền âm cho hắn, nói rằng lúc này Dạ Huyền đã không còn thực lực đó nữa.
Lực lượng dùng để tiêu diệt lão tổ Cổ Vân thượng quốc hôm nay đã biến mất rồi.
Nhân Hoàng trầm ngâm chốc lát, nói: "Vậy không biết tiểu hữu có ý kiến gì?"
"Giới hạn cho hắn nửa nén hương phải xuất hiện trước mặt ta." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Hắn đến đây là để tìm Hoa Thiên Khung gây phiền phức, chứ không phải đến để chờ người.
Trên người Nhân Hoàng có một luồng hoàng khí bá đạo bao phủ, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lúc này nghe Dạ Huyền nói xong, hắn chậm rãi nói: "E là không được."
"Ồ?" Dạ Huyền đột nhiên cười lên.
Vạn cổ đế hồn khẽ động.
Một luồng khí tức bá đạo che trời lấp đất đột nhiên bộc phát ra.
Cả tòa đại điện lập tức tràn ngập lực lượng kinh khủng.
Rầm!
Trong nháy mắt, long ỷ dưới thân Nhân Hoàng sụp đổ, kéo theo hắn bị ép ngã thẳng xuống đất, không thể giãy dụa nổi.
Trên trán Nhân Hoàng đột nhiên rịn ra từng giọt mồ hôi.
Trực tiếp bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Lớp khí tức mờ ảo trên người Nhân Hoàng trực tiếp bị đánh tan.
Mà Nhân Hoàng cũng lộ ra hình dáng thật sự.
Là một người đàn ông trung niên uy nghiêm.
Đương nhiên, lúc này Nhân Hoàng không còn vẻ uy nghiêm thường ngày, ngược lại trông vô cùng chật vật.
Cảnh tượng đó nếu bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ chấn động không thôi.
Một đời Nhân Hoàng vậy mà lại bị ép trên mặt đất không thể động đậy.
"Không thể nào!" Trong mắt Nhân Hoàng hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Hoa Vân Phi vừa mới truyền âm rõ ràng cho hắn, nói Dạ Huyền đã không còn lực lượng cường bá đó nữa.
Nhưng hôm nay Dạ Huyền lại bày ra áp lực khủng bố như vậy, khiến hắn lập tức bị trấn áp.
Thế này mà gọi là không có sức mạnh sao?
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Nhân Hoàng, không nhanh không chậm nói: "Ngươi cảm thấy ta không còn lực lượng tiêu diệt lão tổ Cổ Vân thượng quốc, nên mới dám lớn lối như vậy sao?"
Lúc này Nhân Hoàng lòng đầy sợ hãi, không dám nói tiếp.
Hắn có trực giác rằng Dạ Huyền muốn giết hắn chỉ cần một ý niệm.
Sự cường đại của gã này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!
Lúc này, bên ngoài cung điện đã bị cấm quân vây kín, tất cả đều như lâm đại địch nhìn Dạ Huyền trong điện.
Ai cũng không ngờ gã đó lại có thể uy hiếp được Nhân Hoàng bệ hạ!
"Tất cả lui ra!" Nhân Hoàng gầm nhẹ một tiếng.
Hắn biết rõ, nếu đám người này dám động thủ, người chết chắc chắn sẽ là hắn.
Rất nhiều cao thủ cấm quân nghe Nhân Hoàng nói xong, sắc mặt hơi biến đổi nhưng cũng không dám chống lại thánh chỉ, đều lui khỏi cung điện.
Cũng may là bọn họ chưa bước vào đại điện, nếu không họ sẽ phát hiện ra rằng mình sợ là đến gần Dạ Huyền cũng không làm được.
Thấy đám cấm quân đều đã lui ra, Nhân Hoàng mới lên tiếng: "Ta đi thông báo lão tổ đây."
Nhân Hoàng thậm chí không dám tiếp tục tự xưng "trẫm".
"Ừm." Dạ Huyền tự mình tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, nhàn nhạt nói.
Ầm!
Lực lượng kinh khủng lập tức biến mất như thủy triều rút.
Cũng vào lúc này, Nhân Hoàng mới có thể thở phào, trong mắt hắn lóe lên vẻ sợ hãi, không dám nói thêm gì, lập tức đi về nơi sâu nhất trong hoàng cung.
Nhân Hoàng rất rõ ràng, nếu bây giờ hắn còn dám giở trò, người chết tuyệt đối sẽ là hắn.
Dạ Huyền này đã đáng sợ đến mức khiến người ta kinh hãi.
"Người này khí hậu đã thành, ngày sau sợ là không thể trêu chọc hắn được nữa..."
Nhân Hoàng thầm thở dài trong lòng.
Hắn vốn định mời Huyết Liệp Vương của Huyết Sát Môn ra tay, lặng lẽ tiêu diệt Dạ Huyền.
Không ngờ Dạ Huyền trở tay giết chết Huyết Liệp Vương, còn đánh chết cả người của ngũ đại thế lực và lão tổ Cổ Vân thượng quốc.
"Cũng không biết Lôi Vân Sơn có nuốt nổi Hoàng Cực Tiên Tông không, nếu như không nuốt nổi, thì bố cục trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh dãy Thiên Thanh Sơn Mạch này sợ là phải thay đổi rồi..."
Nhân Hoàng có dự cảm, nếu lần này chuyện Cổ Vân thượng quốc và Lôi Vân Sơn nhằm vào Hoàng Cực Tiên Tông thất bại, thì Hoàng Cực Tiên Tông sẽ triệt để quật khởi.
Đến lúc đó.
Bố cục trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh dãy Thiên Thanh Sơn Mạch sẽ hoàn toàn thay đổi.
Khi đó, Hoàng Cực Tiên Tông vốn luôn yếu thế e rằng sẽ một bước trở thành chúa tể một phương.
Vừa nghĩ đến đây, lòng Nhân Hoàng lại trĩu nặng.
Chỉ có thể hy vọng vào Tổ gia gia...
Giờ này khắc này.
Dạ Huyền một mình tu luyện lặng lẽ trong đại điện hoàng cung.
Thời gian nửa nén hương là giới hạn kiên nhẫn cuối cùng của hắn.
Nếu Hoa Thiên Khung vẫn không hiện thân.
Vậy đừng trách hắn thủ đoạn độc ác.
Không thể không nói, đại điện hoàng cung của Liệt Thiên Thượng Quốc này ẩn chứa thiên địa linh khí, so với đạo trường của Hoàng Cực Tiên Tông còn tốt hơn nhiều.
Tu luyện ở đây đúng là làm ít công to.
Ở đây, Dạ Huyền cũng hạ quyết tâm, lần này về tông môn sẽ bố trí lại một vài Tụ linh trận cỡ lớn.
Tụ linh trận của Hoàng Cực Tiên Tông quá cũ kỹ, hiệu quả rất kém.
Cứ thế này, thiên địa linh khí bên trong Hoàng Cực Tiên Tông đương nhiên không bằng các thánh địa tu luyện khác.
Trong lúc Dạ Huyền tu luyện, thời gian một chén trà nhỏ trôi qua.
Lão tổ Liệt Thiên Thượng Quốc, Hoa Thiên Khung, hiện thân.
Lần này Nhân Hoàng không xuất hiện.
"Chẳng hay tiểu hữu tìm bản tọa có chuyện gì?" Hoa Thiên Khung hạ xuống đại điện, ngồi xếp bằng giữa hư không, bình tĩnh nhìn Dạ Huyền.
Hoa Thiên Khung vẫn mang hình dạng cũ, nửa bên mặt trống rỗng lộ ra xương trắng hếu, trông vô cùng quỷ dị.
Dạ Huyền thoát khỏi trạng thái tu luyện, khẽ thở ra một hơi trọc khí, không nhìn Hoa Thiên Khung, nhàn nhạt nói: "Các ngươi vi phạm quy củ, kim trì ta sẽ lấy về cho Hoàng Cực Tiên Tông."
Hoa Thiên Khung ngẩn ra một chút, nhất thời chưa phản ứng kịp, lát sau mới nói: "Tiểu hữu nói vậy có chút không đúng, cái gì gọi là chúng ta vi phạm quy củ?"
"Ngày đó ở đạo trường Vạn Thịnh Sơn, ta đã nói gì?" Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Hoa Thiên Khung nghe vậy hơi híp mắt, nói: "Làm việc gì cũng phải có chứng cứ.
Lần này kim trì mở ra, bản tọa đã đưa toàn bộ 31 danh ngạch cho các ngươi, cũng dặn người của Liệt Thiên Thượng Quốc không được nhằm vào các ngươi, đúng không?"
"Danh ngạch thì đúng là đã đưa, nhưng chuyện không nhằm vào mà ngươi cũng nói ra được sao?" Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Nghĩa tử của Nhân Hoàng Liệt Thiên Thượng Quốc các ngươi kích động những kẻ không có danh ngạch tấn công người Hoàng Cực Tiên Tông của ta, mặt khác còn mời người Huyết Sát Môn đến ám sát ta, đó gọi là không nhằm vào sao?"
Sắc mặt Hoa Thiên Khung không đổi, chậm rãi nói: "Chuyện này bản tọa hoàn toàn không biết."
Dạ Huyền khẽ lắc đầu, nói: "Vậy ngươi làm lão tổ Liệt Thiên Thượng Quốc thật là xứng chức đấy."
Nghe ra ý trào phúng trong lời Dạ Huyền, Hoa Thiên Khung chậm rãi nói: "Bản tọa không rảnh đi lo mấy chuyện này, vả lại chuyến đi kim trì lần này, đối với Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi mà nói cũng coi như kết thúc mỹ mãn rồi, không phải sao?"
"Ngươi có thời gian rảnh nói nhảm với bản tọa, chi bằng về xem Hoàng Cực Tiên Tông của ngươi bây giờ thế nào đi."
Hoa Thiên Khung có chút mất kiên nhẫn nói.
Tuy hắn biết Dạ Huyền này có một luồng sức mạnh rất cường đại, nhưng hắn căn bản không sợ, nơi đây là hoàng cung Liệt Thiên Thượng Quốc, có khí vận gia trì, hắn tuyệt đối không phải lão tổ Cổ Vân thượng quốc có thể so sánh.
Lúc trước sở dĩ phải cúi đầu là vì tên Chu Triều Long kia.
Nhưng bây giờ Chu Triều Long đang chiến đấu với lão tổ Lôi Vân Sơn, làm gì có thời gian đến đây?
Cho nên khi đối mặt với Dạ Huyền, thái độ của Hoa Thiên Khung vẫn cao ngạo như trước.
"Ngươi có vẻ rất mất kiên nhẫn nhỉ?" Ánh mắt Dạ Huyền hơi đổi, nhìn về phía Hoa Thiên Khung, chậm rãi nói.
Vạn cổ đế hồn chậm rãi thi triển ra.
Cả tòa đại điện lại một lần nữa bị lực lượng kinh khủng tràn ngập.
Cả người Hoa Thiên Khung lập tức rơi từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống đất phát ra tiếng nổ lớn.
"Cái gì!?"
Cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng uy áp thiên địa này, cả người Hoa Thiên Khung đều ngây dại.