"Sau bảy ngày sẽ mang về tông môn." Dạ Huyền hạ quyết tâm, xoay người rời khỏi núi hoang, hướng về đạo trường mà đi.

Dạ Huyền đi trong rừng núi cũng không vội vã.

Khi đi qua một khu rừng rậm nào đó, Dạ Huyền đột nhiên dừng bước, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Ra đi."

Phía trước trong bóng tối không có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến.

Dạ Huyền thấy vậy, hơi híp mắt lại, chân khẽ run lên, một tảng đá bên chân tức khắc bay ra, hóa thành vô số mảnh đá vụn bắn ra như xuyên vân tiễn.

"Vút vút vút ————"

Đá vụn xuyên qua không khí, truyền đến từng tiếng xé gió.

"Phập phập phập ————"

Cây cối trong rừng rậm phía trước lập tức bị bắn thủng.

Trong mơ hồ còn kèm theo một tiếng xé gió khác như có như không.

Có người ẩn núp trong rừng rậm phía trước!

Dạ Huyền thấy đối phương vẫn chưa hiện thân, đưa tay phải ra, năm ngón tay khẽ mở, giữa lòng bàn tay và các ngón tay có từng giọt Thái Nhất Chân Thủy.

Vụt!

Dạ Huyền đột nhiên vung tay, Thái Nhất Chân Thủy giữa các ngón tay lập tức bắn ra.

Thái Nhất Chân Thủy bay trong không trung không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng trong bóng tối lại có thể thấy những tia sét nhỏ bé lấp lánh bên trong!

Hơn trăm giọt Thái Nhất Chân Thủy lao vào khu rừng rậm rồi đột nhiên nổ tung.

"Ầm ầm ————"

Lôi đình đột nhiên nổ tung.

Trong chớp mắt, khu rừng rậm phía trước bị phá hủy hoàn toàn, xuất hiện một cái hố lớn có đường kính hơn 1000m.

Cây cối thì trực tiếp bị nổ thành tro bụi, biến mất.

Trong ánh lửa và lôi đình lập lòe, có một bóng đen lặng lẽ biến mất.

Nhưng cùng lúc đó, một luồng sát cơ bao phủ lấy Dạ Huyền!

Trăng sáng từ trong mây đen ló ra một góc, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, có một đạo hàn quang lọt vào tầm mắt Dạ Huyền.

Đó là một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng tới cổ họng Dạ Huyền!

Tốc độ cực nhanh, không phát ra chút âm thanh nào, vô cùng quỷ dị.

Dạ Huyền nhìn người thần bí mặc y phục dạ hành phía trước, ánh mắt tĩnh lặng, trong con ngươi thậm chí còn lộ ra ý cười.

"Cuối cùng cũng không nhịn được sao?"

"Hả?" Người thần bí đang tập sát Dạ Huyền, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ, dường như không thể hiểu nổi tại sao lúc sắp chết Dạ Huyền còn có thể tỏ ra vui vẻ như vậy.

"Keng ————"

Ngay khoảnh khắc đó, năm ngón tay phải của Dạ Huyền chuyển động, ngón cái siết chặt ngón trỏ, cong ngón tay búng ra.

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, chấn động đến mức xuyên kim nứt đá!

"Cái gì!?" Người thần bí kia chỉ cảm thấy hổ khẩu của mình bị chấn rách, trong con ngươi lộ vẻ kinh hãi, nhanh chóng lùi lại.

Dạ Huyền này vậy mà chỉ dùng một ngón tay đã chặn được cú tập sát của hắn!?

Phải biết rằng, thanh kiếm sắc bén này của hắn chính là thượng phẩm linh khí, sắc bén vô cùng, ngay cả Vương Hầu cũng không chặn được, vậy mà Dạ Huyền này lại dễ dàng phá giải trong nháy mắt!?

Bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

Điều này làm cho người thần bí biết được lực lượng trong cú búng tay vừa rồi của Dạ Huyền khủng bố đến mức nào.

Nếu như cú búng này trúng vào đầu người, chỉ sợ có thể bắn thủng một lỗ trên đầu.

Ánh mắt người thần bí rơi vào tay phải của Dạ Huyền.

Hắn không thể tưởng tượng nổi đây là bàn tay thế nào mà lại có thể trong nháy mắt chặn được cú tập sát bằng thượng phẩm linh khí!

Thật đáng sợ.

"Huyết Sát Môn chỉ phái một mình ngươi đến tìm cái chết sao?" Dạ Huyền phá giải cú tập sát của đối phương trong nháy mắt, thản nhiên hỏi.

Đôi mắt Dạ Huyền nhìn chằm chằm người thần bí mặc y phục dạ hành, trong con ngươi tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Người thần bí mặc y phục dạ hành không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Huyền, duy trì cảnh giác.

"Không nói sao?" Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi không nói ta cũng biết ngươi là người của Huyết Sát Môn, hơn nữa còn là do Nhân Hoàng của Liệt Thiên Thượng Quốc tìm ngươi tới."

"Kẻ đi theo sau lưng Hoa Vân Phi ban ngày hôm nay chính là ngươi, phải không?"

Dạ Huyền bình tĩnh nhìn người thần bí mặc y phục dạ hành.

Người thần bí nghe Dạ Huyền nói xong, đồng tử co rụt lại, trong lòng dâng lên một nỗi kinh hãi.

Tên này tại sao lại có sức quan sát kinh người như vậy.

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, tâm tư lại kín đáo đến mức độ này sao?

Ban đầu, sau khi quan sát hành vi của Dạ Huyền vào ban ngày, hắn kết luận Dạ Huyền là kẻ hữu dũng vô mưu, tuy nắm giữ kỹ thuật giết người nhưng bản thân cũng là người tôn sùng sức mạnh là trên hết.

Nhưng bây giờ xem ra, tên này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Nhất là việc nhận ra thân phận của hắn.

Hơn nữa còn đoán được hắn đang ẩn núp!

Đây mới là điều kinh khủng nhất.

Hắn từng ám sát rất nhiều Vương Hầu, cũng có lúc thất thủ, nhưng đều là do bản thân mắc sai lầm.

Mà khi đối phó với Dạ Huyền này, hắn đã lên kế hoạch săn giết chu đáo chặt chẽ.

Vốn định ngày mai mới thực hiện, kết quả ban đêm đi ra lại vừa hay gặp Dạ Huyền một mình rời khỏi đạo trường, thế là liền bám theo, thiết lập phục kích ở đây chờ Dạ Huyền quay về.

Chờ trên đường Dạ Huyền quay về sẽ một kích giết chết.

Không ngờ tên này lại phát hiện ra...

"Không đúng!"

Nghĩ đến đây, người thần bí đột nhiên đồng tử co rụt lại, nhìn chằm chằm Dạ Huyền, lòng bàn tay cầm kiếm chợt bắt đầu đổ mồ hôi.

"Ngươi cố ý để ta nhìn thấy?" Người thần bí nhìn chằm chằm Dạ Huyền, trầm giọng nói.

"Xem ra ngươi cũng không quá ngu." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.

Lúc hắn rời đạo trường đi tìm Kim Trì Miếu, vừa hay phát hiện kẻ ban ngày đi theo Hoa Vân Phi kia.

Hắn biết người này đến từ Huyết Sát Môn, thế là liền chủ động lộ sơ hở để đối phương biết hành tung của mình, dụ hắn hiện thân.

Quả nhiên tên đó đã thiết lập phục kích trên đường hắn quay về.

Nhưng tất cả chuyện này đều nằm trong dự tính của Dạ Huyền.

"Ngươi lá gan rất lớn..." Người thần bí gỡ mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo, bình tĩnh nói: "Từ trước đến nay chưa từng có ai dám chủ động dụ ta ra tay, ngươi là người đầu tiên."

Người này chính là Huyết Liệp Vương đã đi theo sau lưng Hoa Vân Phi!

Chính là vị Huyết Liệp Vương tuyên bố có thể giết toàn bộ Vương Hầu.

Dạ Huyền nghe vậy cũng cười rộ lên: "Ngươi lá gan còn lớn hơn, ngay cả ta cũng dám ám sát."

Huyết Liệp Vương này quả thực lá gan rất lớn, đến cả Bất Tử Dạ Đế cũng dám ám sát.

Chuyện này nếu để những vị vạn cổ cự đầu kia biết, chỉ sợ là phải sợ chết khiếp.

Từ trước đến nay đều là Bất Tử Dạ Đế đi tính kế kẻ khác, ai dám tính kế Bất Tử Dạ Đế thì kết cục chỉ có chết thảm!

Nhưng Huyết Liệp Vương rõ ràng không biết lai lịch thật sự của Dạ Huyền, hắn bình tĩnh nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cô gia của Hoàng Cực Tiên Tông thôi, ta có gì mà không dám ám sát."

"Thật không dám giấu giếm, Vương Hầu của các thế lực lớn như Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa ta vẫn ám sát như thường."

Lời này lại làm Dạ Huyền cười rộ lên.

"Ngươi cười cái gì?" Huyết Liệp Vương híp mắt lại, sát cơ trong con ngươi đang ngưng tụ.

Dạ Huyền lắc đầu bật cười nói: "Ta cười ngươi quá vô tri, đến đối thủ là người thế nào còn chưa tìm hiểu rõ đã dám đến giết; càng cười ngươi tầm mắt hạn hẹp, mấy tông môn nhỏ như Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa lại khiến ngươi cảm thấy rất lợi hại."

Cũng không trách Dạ Huyền cười, Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa tuy là tồn tại cấp bá chủ trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh dãy Thanh Sơn Mạch này, nhưng đặt ở toàn bộ Nam Vực cũng chỉ là thế lực bậc trung mà thôi.

Mà đặt vào toàn bộ Đông Hoang Đại Vực thì càng là không có tên trong xếp hạng, huống chi là so với toàn bộ Đạo Châu Đại Địa.

Trong mắt Huyết Liệp Vương, tam đại tu luyện thánh địa có lẽ đã là tồn tại bá tuyệt một phương.

Huyết Liệp Vương lấy việc ám sát Vương Hầu của tam đại tu luyện thánh địa làm vẻ vang.

Nào ngờ tam đại tu luyện thánh địa, toàn bộ Nam Vực, Đông Hoang Đại Vực, thậm chí toàn bộ Đạo Châu Đại Địa trong mắt Dạ Huyền đều chỉ là hạt bụi không đáng kể.

"Tuổi còn nhỏ đã khẩu xuất cuồng ngôn." Ánh mắt Huyết Liệp Vương tĩnh lặng, cũng không bị mấy lời của Dạ Huyền ảnh hưởng đến tâm cảnh.

"Ta đã nói nhảm nhiều như vậy, ngươi còn không ra tay sao?" Dạ Huyền thấy Huyết Liệp Vương vẫn đứng yên tại chỗ, có chút không nói nên lời.

Nhưng lời này của Dạ Huyền lập tức khiến Huyết Liệp Vương thấy da đầu tê dại.

Hắn vừa rồi quả thực định bụng sẽ ra tay lúc Dạ Huyền đang nói chuyện, nhưng trực giác mách bảo hắn không thể ra tay.

Bây giờ mấy lời này của Dạ Huyền càng chứng thực trực giác trong lòng hắn là đúng.

Tên này đã nhìn thấu mọi cử động của hắn, thậm chí còn đang dẫn dụ hắn hành động bước tiếp theo!

Huyết Liệp Vương này có một cảm giác.

Phảng phất như hắn đang đối mặt không phải một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là một lão ma đầu đang thao túng bàn cờ vạn cổ!

"Lui!"

Không chút do dự, Huyết Liệp Vương trực tiếp lựa chọn rút lui.

Tên này thật sự quá quỷ dị.

"Muốn đi?" Tròng mắt Dạ Huyền hơi híp lại, vận chuyển Thái Nhất Chân Thủy, ngự long mà đi, trong nháy mắt đuổi theo Huyết Liệp Vương.

"Tiểu tử, người treo thưởng muốn lấy mạng ngươi là Nhân Hoàng của Liệt Thiên Thượng Quốc, ngươi muốn tìm phiền phức thì đi tìm hắn, giữa ta và ngươi cũng không có thù hận." Thấy Dạ Huyền đuổi theo, Huyết Liệp Vương càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, trầm giọng nói.

Huyết Liệp Vương này lại trực tiếp bán đứng cố chủ của mình.

Quanh năm lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, hắn ngửi thấy trên người Dạ Huyền một mối nguy hiểm mà người thường khó nhận ra.

Cực kỳ nguy hiểm!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play