"Hiểu chưa?" Chu Ấu Vi hiếm khi nghiêm khắc với Chu Băng Y như vậy.
Cảm nhận được sự nghiêm khắc của Chu Ấu Vi, Chu Băng Y cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."
Thấy vậy, Chu Ấu Vi lại có chút đau lòng, xoa xoa trán Chu Băng Y, nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tỷ phu ngươi là người chủ trung hưng của Hoàng Cực Tiên Tông, càng là người nhà chúng ta, giống như mẫu thân và phụ thân vậy, biết không?"
"Băng Y biết rồi." Chu Băng Y như có điều suy nghĩ.
Tuổi gần mười lăm, nàng vẫn chưa rõ ràng rất nhiều chuyện.
Nhưng tối nay Chu Ấu Vi đã nói với nàng rất nhiều.
Chu Băng Y cũng dần dần hiểu ra.
Sau khi hai tỷ muội nói chuyện xong.
Dạ Huyền rời khỏi dãy cung điện, tránh né toàn bộ tai mắt của các thế lực, đi vòng quanh khu vực bên ngoài đạo trường.
Mỗi khi đi được một khoảng, Dạ Huyền lại dừng lại, chôn một lá cờ nhỏ xuống đất.
Lá cờ toàn thân đen thui, tản ra một loại ma tính, trên đó có trận văn phức tạp.
Ước chừng chín chín tám mươi mốt lá cờ được Dạ Huyền lần lượt chôn ở bốn phía khu vực ngoại vi đạo trường.
"Xong rồi."
Làm xong những việc này, Dạ Huyền đi một mạch về hướng đông hơn bốn mươi dặm, tiến vào một ngọn núi hoang.
Dạ Huyền tìm kiếm bốn phía.
Tìm rất lâu mà Dạ Huyền vẫn không tìm được nơi mình muốn đến, hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
"Ta nhớ kim trì miếu là ở chỗ này mới đúng..."
"Mặc dù trăm ngàn vạn năm không tới, nhưng nếu kim trì vẫn còn, vậy chứng tỏ kim trì miếu vẫn tồn tại."
Dạ Huyền cau mày lại.
Hết cách, Dạ Huyền chỉ có thể lựa chọn vận dụng đế hồn.
Theo ý nghĩ của Dạ Huyền khẽ động, đế hồn lập tức được huy động.
Mọi thứ trong phạm vi trăm dặm đều không thoát khỏi mắt của Dạ Huyền.
"Tìm được rồi!"
Dạ Huyền khóa chặt ánh mắt vào một vách đá phía dưới núi hoang.
Dạ Huyền thả người nhảy xuống, bay thẳng xuống sườn núi.
Theo Dạ Huyền hạ xuống, tạo thành một luồng gió rít phát ra tiếng vù vù.
Xoẹt————
Dạ Huyền vận chuyển công pháp Thái Nhất Chân Thủy, lập tức phun ra, tạo thành một con thủy long kéo Dạ Huyền lại.
Tốc độ chậm lại.
Dạ Huyền nhắm đúng vị trí, điều khiển thủy long bay về phía đó.
Rất nhanh, Dạ Huyền đến trước một ngôi miếu núi nằm trong vách đá.
Ngôi miếu núi này phảng phất như được tạo thành tự nhiên bởi trời đất, đã biến thành một hang núi.
Nhưng Dạ Huyền lại biết rất rõ, kim trì miếu này không phải tự nhiên tạo thành mà do con người xây dựng.
Chỉ có điều vì thời gian quá xa xưa, địa thế phát sinh biến hóa không nhỏ, kim trì miếu bị chôn vùi trong vách đá thế này.
Dạ Huyền phá mở cửa động, thân hình khẽ động chui vào trong.
Vù vù————
Vừa vào bên trong, Dạ Huyền liền cảm nhận được ánh vàng lấp lánh.
Toàn bộ bên trong sơn động đều bị kim quang vô tận bao phủ.
Giống như tiến vào một động phủ được rèn bằng Hoàng Kim.
Rõ ràng là một ngôi miếu, nhưng vì biến hóa tự nhiên của trời đất mà đã hợp làm một với ngọn núi hoang này, tạo thành một tòa động phủ.
Vù vù————
Trong động phủ này có một giọt kim sắc nguyên dịch lơ lửng giữa không trung, phóng ra kim quang vô tận.
"Chỉ còn lại chút này thôi sao..."
Thấy giọt kim sắc nguyên dịch kia, Dạ Huyền không khỏi nhíu mày.
Kim sắc nguyên dịch này là sự hiển hóa của lực lượng kim trì.
Kim sắc nguyên dịch này càng nhiều, chứng tỏ lực lượng trong kim trì càng lớn, đi vào trong kim trì có thể được tẩy kinh phạt tủy ở mức độ lớn hơn.
Nhưng mà kim sắc nguyên dịch này cũng chỉ có một giọt nhỏ như vậy.
Điều này cũng nói lên lực lượng trong kim trì thật sự rất ít.
"Nhưng mà, chứa được 100 người thì lại đủ." Dạ Huyền thầm nghĩ.
Đừng xem chỉ là một giọt nhỏ như vậy, nhưng lực lượng mà nó ẩn chứa lại phi thường khổng lồ.
Đủ để cho 100 người tẩy kinh phạt tủy.
Nhưng muốn có được nhiều hơn thì lại có chút khó khăn.
"Pháp trận bị phá hủy rồi..."
Dạ Huyền đi một vòng trong động phủ, mày lại nhíu lại lần nữa.
"Chẳng trách việc thu nhận lực lượng này lại chậm như vậy, cái đám Liệt Thiên Thượng Quốc này cũng không biết đang làm gì, cũng không biết đến bảo vệ một chút."
"Chờ sau lần này, nhất định phải đoạt lại kim trì về tay Hoàng Cực Tiên Tông."
"Để trong tay Liệt Thiên Thượng Quốc hoàn toàn chính là đang phá hoại."
Dạ Huyền tìm được chỗ tổn hại của pháp trận, sử dụng vạn cổ đế hồn để sửa chữa lại.
Vù vù————
Theo Dạ Huyền sửa chữa pháp trận, một lực thôn phệ vô hình đột nhiên bộc phát ra.
Ngay sau đó, dưới sự dò xét của vạn cổ đế hồn của Dạ Huyền.
Trong phạm vi ngàn dặm, có một tầng kim quang vô hình tụ về phía kim trì miếu, sau khi tiến vào kim trì miếu thì hóa thành một vòng xoáy nhỏ màu vàng óng, cuối cùng rơi xuống trên kim sắc nguyên dịch.
"Đợi đến lần sau kim trì mở ra, lực lượng sẽ phải tăng lên gấp mười lần."
Thấy cảnh tượng như vậy, Dạ Huyền cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mãn ý.
Ầm!
Đúng vào lúc này.
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ thình lình bao phủ toàn bộ kim trì miếu.
"Hả?" Sắc mặt Dạ Huyền trầm xuống, mắt híp lại, quay đầu nhìn về phía cửa động.
Nơi đó đột nhiên xuất hiện một con sơn thú giống tì hưu, đang nhe răng trợn mắt nhìn Dạ Huyền.
Con sơn thú đó thân hình như hổ báo, đầu và đuôi giống rồng, màu sắc vừa như vàng vừa như ngọc, trên vai có một đôi cánh nhưng không mở ra, trên đầu mọc một sừng ngửa ra sau.
"Ngươi là ai?"
Đây là một giọng nói non nớt.
Phảng phất như của đứa trẻ bảy tám tuổi.
Chính là con sơn thú giống tì hưu đang đặt câu hỏi.
"Thiên lộc?" Dạ Huyền nhìn con sơn thú kia, lông mày giãn ra, có chút ngoài ý muốn nói.
Nghe vậy, trong mắt con sơn thú kia hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao Dạ Huyền biết cách gọi của nó.
Nhưng sơn thú vẫn chưa buông xuống cảnh giác, vẫn nhìn chằm chằm Dạ Huyền nói: "Đây là địa bàn của ta!"
"Ha hả, ngươi cái tiểu gia hỏa này học câu đó ở đâu vậy." Dạ Huyền không nhịn được cười nói.
"Ngươi muốn chết!"
Sơn thú lập tức lộ ra vẻ hung ác, thân thể dài ba mét đột nhiên tỏa ra một luồng hung uy bao phủ lấy Dạ Huyền!
Dạ Huyền thật không sợ, nhưng cũng không đón đỡ mà nghiêng người né tránh, ngay sau đó đại thủ ấn một cái, đạo văn của đạo thể lập tức bộc phát, men theo lòng bàn tay Dạ Huyền trực tiếp lan đến trên người sơn thú kia.
Ầm!
Trong nháy mắt, sơn thú trực tiếp bị Dạ Huyền một chưởng ấn xuống đất, không thể động đậy.
"Ngươi chơi xấu!" Giọng nói như trẻ con kia lại vang lên, dường như rất tức giận.
"Sao chỉ có một mình ngươi ở đây?" Dạ Huyền chậm rãi hỏi: "Còn nữa, vì sao bây giờ ngươi mới đạt tới Thiên lộc."
"Ta nhớ lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi đã qua rất nhiều thời đại rồi mà."
"Ngươi nói gì ta không hiểu!" Sơn thú nhe răng trợn mắt nói.
Dạ Huyền hơi nhíu mày, vạn cổ đế hồn lập tức bao phủ lấy sơn thú.
Một lát sau, Dạ Huyền thu hồi lực lượng đế hồn, mày nhíu lại càng sâu.
"Ngươi mới được giải phong không lâu trước đây?"
"Mẹ ngươi tại sao lại phong ấn ngươi..."
Dạ Huyền dường như đang lẩm bẩm, lại hình như đang đặt câu hỏi.
"Ta nói là không hiểu ngươi đang nói gì!" Sơn thú gầm nhẹ.
"Ngươi đương nhiên không hiểu." Dạ Huyền tỉnh táo lại, buông sơn thú ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi bây giờ còn chưa nhận được ký ức truyền thừa, rất nhiều chuyện đều không biết."
"Ngươi cứ ở yên đây trước, đừng đi lung tung, bảy ngày sau ta tới đón ngươi."
Dạ Huyền cũng không để ý sơn thú có hiểu hay không, thuận tay đánh một đạo ấn ký lên người nó, sau đó vội vã rời khỏi kim trì miếu.
"Đừng chạy a ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không."
Đợi Dạ Huyền rời đi rồi, con sơn thú giống tì hưu mới hung tợn nói.
Nhưng mà Dạ Huyền lại đi mà quay lại, trịnh trọng nói một câu:
"Nhớ kỹ, đừng chạy lung tung, nếu không bảy ngày sau ta đánh chết ngươi."
Câu này dọa sơn thú giật mình, lùi lại mấy bước, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Dạ Huyền mới lên đường rời đi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tì hưu lại phong ấn con của mình đến tận bây giờ mới giải phong..."
Dạ Huyền cau mày trầm tư.
Vốn dĩ hắn chỉ đến kim trì miếu xem xét lượng kim trì, tiện thể tính toán việc thu hồi kim trì sau này, không ngờ lại đụng phải tiểu sơn thú kia.
Tiểu sơn thú kia là hậu duệ của tì hưu!
Tì hưu là thánh thú chân chính!
Có điều bây giờ tên nhóc đó vẫn chưa thể gọi là tì hưu, chỉ có thể gọi là Thiên lộc.
Tì hưu có bốn giai đoạn.
Thiên lộc, Trừ tà, Bách giải, Tì hưu.
Tiểu sơn thú hôm nay chính là thuộc giai đoạn còn nhỏ, là Thiên lộc.
Năm đó, mẫu thân của con Thiên lộc này chính là được Dạ Huyền ôm đến kim trì miếu, sau đó để nó trở thành thánh thú thủ hộ của kim trì miếu.
Khi đó, kim trì miếu thu hút vạn tộc thiên hạ đến triều bái.
Những người có thể đi vào trong kim trì không phải là tồn tại mạnh mẽ đến cực điểm.
Nhóm người đầu tiên đi vào kim trì chính là đám người Liệt Thiên Hiên Viên.
Lúc trước được Dạ Huyền mang vào.
Còn về việc kim trì hình thành như thế nào, trên thế gian này chỉ có một mình Dạ Huyền biết.
Việc nửa tháng trước yêu cầu danh ngạch kim trì, Dạ Huyền đã sớm tính toán kỹ.
Hôm nay Thiên lộc xuất hiện thật sự khiến Dạ Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
"Bảy ngày sau đem nó về tông môn." Dạ Huyền hạ quyết tâm.