"Cái này thật có chút khác biệt so với Đạo Thai bình thường..." Chu Ấu Vi đôi mắt đẹp sáng ngời, khẽ mở đôi môi nói.

Nàng nhìn thấy rất nhiều điểm không giống nhau trên Đạo Thai của Dạ Huyền.

Rõ ràng nhìn qua là Đạo Thai vỡ nát, nhưng cảm giác thực tế nó mang lại cho nàng lại vô cùng kỳ lạ.

Bản thân nàng ngưng luyện chính là Đạo Thai hoàn mỹ.

Nàng có thể cảm giác được Đạo Thai hoàn mỹ của mình dường như không bằng Đạo Thai của Dạ Huyền.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, nhưng Chu Ấu Vi lại hết sức tin tưởng vào điều này.

"Đương nhiên là khác rồi!" Chu Băng Y cũng đồng tình với lời Chu Ấu Vi, nhìn Dạ Huyền với ánh mắt có chút thương hại, lắc đầu nói: "Đạo Thai bình thường dù có nát vụn cũng không đến mức nào, cho dù là Đạo Thai vỡ nát thì mười vết nứt đã là tột cùng rồi."

"Đạo Thai này của ngươi, đoán chừng là loại tệ nhất khởi đầu giới hạn..."

Chu Băng Y có chút thương hại nhìn Dạ Huyền một cái, thầm mặc niệm cho tỷ phu nhà mình.

Bởi vì Đạo Thai này của Dạ Huyền nhìn thực sự quá tệ, không thể nát vụn hơn được nữa.

Ngàn vạn vết nứt.

Kia mà là Đạo Thai sao...

Người ta là đúc thành nền tảng đại đạo.

Ngươi là đang nhặt ve chai à...

"Lúc ngươi tu luyện có phải đã xảy ra sự cố gì không?" Giang Tĩnh nhíu chặt đôi mày đẹp.

Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói: "Yên tâm đi, rất khỏe mạnh."

Lúc nãy khi hắn ngưng luyện ra Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Thai, hắn cũng giật nảy mình.

Nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại.

Dù sao Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Thai vốn không giống Đạo Thai bình thường, dĩ nhiên là không đi theo lối thường.

"Vậy ngươi nghĩ thoáng một chút đi." Giang Tĩnh không biết làm sao để an ủi.

Ngưng luyện ra một cái Đạo Thai nát vụn như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta chê cười.

Ban đầu, nàng cảm nhận được động tĩnh tu luyện kinh thiên động địa của Dạ Huyền trong mộng, sau đó chạy tới, cứ nghĩ Dạ Huyền chắc chắn có thể ngưng luyện ra Đạo Thai hoàn mỹ, tệ nhất cũng phải là Đạo Thai không tì vết.

Nếu không cũng không thể nào gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Kết quả, Dạ Huyền lại bày ra một cái Đạo Thai còn nát vụn hơn cả Đạo Thai vỡ nát, điều này thật sự khiến nàng hoàn toàn không ngờ tới.

"Ta nghĩ rất thoáng mà." Dạ Huyền không nhịn được cười.

Quả nhiên như hắn đoán, ngưng luyện ra Đạo Thai như vậy mà bày ra chắc chắn sẽ bị người khác hiểu lầm.

Nhưng như vậy cũng tốt, tránh gây ra quá nhiều sự chú ý.

Ở đây chỉ có Chu Ấu Vi là cảm nhận được điểm phi phàm trong Đạo Thai của Dạ Huyền.

Dạ Huyền không giải thích nhiều, thu Đạo Thai về chân hải trong đan điền.

"Đúng rồi, Luyện Khí Đường ngày mai bắt đầu mở lại, sáng mai ngươi bảo lão đầu Khâu đem mười cái lò dung luyện đưa đến Luyện Khí Đường." Dạ Huyền nói với Giang Tĩnh.

"Thật sự muốn mở lại sao?" Giang Tĩnh thu lại tâm trạng, hơi nhíu mày nói.

Dạ Huyền khẽ gật đầu nói: "Đường chủ Luyện Khí Đường vẫn còn, ký ức của lão già đó về Hoàng Cực Tiên Tông vẫn dừng lại ở thời Chu Ngự Thiên."

Giang Tĩnh thất kinh.

Chu Ngự Thiên đó là gia gia của nàng mà.

"Đường chủ Luyện Khí Đường kia không phải là Từ Cửu lão gia tử chứ?" Sắc mặt Giang Tĩnh biến đổi.

"Ngươi đã hỏi tên hắn chưa?" Giang Tĩnh vội hỏi.

Dạ Huyền lắc đầu nói: "Lão già đó hình như đầu óc có vấn đề, ta không nói chuyện nhiều với hắn."

Lời vừa nói ra, Giang Tĩnh tức khắc sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn Dạ Huyền nói: "Nếu thật sự là Từ Cửu lão gia tử, ngươi phải gọi hắn là sư tổ gia, bởi vì hắn là sư huynh của gia gia!"

Chu Ấu Vi và Chu Băng Y thì nhìn nhau, mặt đầy vẻ mờ mịt.

Các nàng cũng không biết Từ Cửu lão gia tử là ai, chưa từng nghe nói qua...

"Ta có gọi thì hắn cũng không dám đáp ứng đâu." Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng.

"Không được, ngày mai ta và Khâu sư bá sẽ cùng đi." Giang Tĩnh suy đi nghĩ lại rồi quyết định.

"Tùy ngươi thôi." Dạ Huyền nói.

Một lát sau.

Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn ba mẹ con, mí mắt cụp xuống, nhàn nhạt nói: "Ba người các ngươi đang định xem ta ngủ thế nào sao, hay là muốn ngủ chung với ta?"

Chu Băng Y nói: "Phi! Ngươi tên đại bại hoại!"

Giang Tĩnh giận dữ nói: "Dạ Huyền, ta là nhạc mẫu của ngươi!"

Chu Ấu Vi khẽ xoa trán, lát sau kéo Chu Băng Y và Giang Tĩnh rời khỏi phòng Dạ Huyền, còn chu đáo đóng cửa phòng giúp Dạ Huyền, nói một câu: "Ngươi nghỉ sớm đi."

Thấy ba người rời đi, Dạ Huyền lúc này mới nằm xuống đắp chăn.

"Ngủ."

Một đêm trôi qua.

Khi Dạ Huyền tỉnh dậy, hắn phát hiện chân khí đã hao tổn của mình đã hoàn toàn hồi phục.

Những vết nứt loang lổ trên Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Thai cũng biến mất mấy vệt.

"Quả là rất mạnh."

Dạ Huyền thầm than một câu.

Không hổ là Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Thai, tự động tu luyện thật là vô địch.

Tin rằng không bao lâu nữa, hắn có thể bắt đầu ngưng luyện tòa Đạo Thai thứ hai.

Mỗi một cảnh giới đều chia làm chín trọng.

Việc phân chia tiểu cảnh giới của Đạo Thai Cảnh chính là căn cứ vào số lượng Đạo Thai để phán đoán.

Đạo Thai Cảnh nhất trọng chính là một tòa Đạo Thai.

Đạo Thai Cảnh cửu trọng chính là chín tòa Đạo Thai.

Sáng sớm, Dạ Huyền liền thức dậy, thông báo cho Chu Ấu Vi một tiếng rồi đi đến Liệt Thiên đạo trường.

"Hôm nay bắt đầu giảng đạo."

Dạ Huyền bảo Chu Ấu Vi truyền tin tức này đi.

Là thủ tịch đại đệ tử, mỗi tháng đều cần giảng đạo ba ngày để giải đáp nghi hoặc cho các sư đệ sư muội.

Dạ Huyền trở thành thủ tịch đại đệ tử cũng đã hơn hai tháng, đã đến lúc phải giảng đạo.

Nghe được tin tức Dạ Huyền giảng đạo.

Ba trăm đệ tử hôm trước tham gia đại hội giao lưu hưởng ứng đầu tiên, lập tức chạy tới Liệt Thiên đạo trường.

Đệ tử các phong khác nghe được tin này lại không hưởng ứng nhiều lắm.

Thực lực của Dạ Huyền đúng là rất mạnh, nhưng Dạ Huyền chung quy chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, kiến giải về việc tu hành chưa chắc đã bằng bọn họ, bọn họ tự nhiên thấy không cần thiết phải đến.

Dạ Huyền lại không suy nghĩ những vấn đề này, hắn yên lặng chờ ở Liệt Thiên đạo trường.

Nói về chuyện khác.

Sáng sớm, Giang Tĩnh liền thông báo cho Khâu Văn Hãn, hai người cùng nhau đi tới Luyện Khí Đường đã hoang phế từ lâu.

"Thật sự là Từ Cửu sư bá sao?"

Trên đường đi, Khâu Văn Hãn lòng thấp thỏm không yên, không ngừng hỏi Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh tuy trong lòng đã bình tĩnh lại nhiều nhưng vẫn có chút bất an, gật đầu nói: "Theo như lời Dạ Huyền nói thì chính là Từ Cửu sư gia."

"Lão nhân gia ngài ấy lại vẫn còn sống..." Khuôn mặt già nua của Khâu Văn Hãn tràn đầy kích động.

"Thật sự là ngài ấy thì việc mở lại Luyện Khí Đường tuyệt đối không thành vấn đề!"

"Đúng vậy, lão nhân gia ngài ấy trước kia chính là luyện khí sư mạnh nhất trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh Thiên Thanh Sơn mạch của chúng ta." Giang Tĩnh cũng không nhịn được cảm thán nói.

Đường chủ Luyện Khí Đường Từ Cửu, người ta gọi là Cửu gia, từ hơn ba ngàn năm trước đã nổi danh rồi.

Ở Thiên Thanh Sơn mạch trong phạm vi trăm ngàn dặm, có thể nói là không ai không biết, không người không hay.

Khi đó Hoàng Cực Tiên Tông cũng không thê thảm như bây giờ.

Tông chủ đời đó là Chu Ngự Thiên, chính là sư đệ của Từ Cửu.

"Ồ? Cái này là Dạ Huyền sắp xếp sao?"

Khi Giang Tĩnh và Khâu Văn Hãn chạy tới Luyện Khí Đường đều lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Luyện Khí Đường sạch sẽ, bảng hiệu đã dựng xong.

Ở hai bên phòng chính của Luyện Khí Đường còn có hai tượng môn thần mới tinh, nguy nga đồ sộ, khí thế hùng vĩ!

Đây là Luyện Khí Đường đã hoang phế ba ngàn năm sao?!

"Không thể nào là Dạ Huyền, với tính tình của tên đó thì làm gì có công phu mà quét tước ở đây." Giang Tĩnh lắc đầu phủ nhận nói.

Nàng biết rõ tính tình của Dạ Huyền, tuyệt đối không phải Dạ Huyền làm.

"Vậy thì..."

Giang Tĩnh và Khâu Văn Hãn nhìn nhau, đều đoán được ai đã làm tất cả những điều này.

Chỉ có thể là người của Luyện Khí Đường.

Mà người của Luyện Khí Đường chỉ có một người.

Đường chủ Từ Cửu, Cửu gia!

Nghĩ đến đây, Khâu Văn Hãn sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính cúi đầu vái, cất cao giọng nói:

"Đệ tử Khâu Văn Hãn chuyên tới bái kiến Từ Cửu sư bá!"

"Vãn bối Giang Tĩnh chuyên tới bái kiến Từ Cửu sư gia." Giang Tĩnh cũng cúi người bái theo.

"Vào đi."

Bên trong Luyện Khí Đường truyền đến một giọng nói khàn khàn.

Nghe thấy giọng nói này, cả hai người đều run lên, trong lòng vui mừng như điên.

Thật sự là Từ Cửu!

Hai người không do dự, nhanh chóng tiến vào bên trong Luyện Khí Đường.

Vừa vào Luyện Khí Đường, hai người liền thấy mười tám pho tượng thần khôi thanh đồng đứng thành hai hàng, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

"Mười tám thanh đồng thần khôi..."

Thấy cảnh tượng này, hai người đều viền mắt ửng đỏ, kích động không thôi.

Hai người thu lại tâm trạng, đưa mắt nhìn về phía bóng người trên chủ vị.

Đó là một lão nhân mặc hắc bào, thân hình hơi mập, lưng đã còng, nhưng trong đôi mắt vẩn đục lại ẩn chứa uy nghiêm vô tận.

Đây chính là lão nhân lưng còng mà đêm qua Dạ Huyền đã gặp.

Chỉ có điều, hắn của hôm nay và hắn của ngày hôm qua hoàn toàn là hai người khác nhau.

Không chỉ trang phục thay đổi, mà khí thế cả người cũng đã biến đổi khác hẳn!

Nếu nói Từ Cửu hôm qua là một lão già điên khùng.

Thì Từ Cửu hôm nay lại là một vị bá chủ một phương đã ở ngôi cao từ lâu, uy nghiêm không cách nào che giấu toát ra ngoài.

"Dạ Huyền tiên sinh đâu?"

Từ Cửu thấy Khâu Văn Hãn và Giang Tĩnh nhưng không thấy Dạ Huyền, không khỏi hỏi.

"?!"

Câu hỏi này khiến Khâu Văn Hãn và Giang Tĩnh đều ngẩn người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play