"Ngươi hiểu luyện khí?"

Lão nhân lưng còng nhàn nhạt nhìn Dạ Huyền, thần tình lạnh lùng.

"Hiểu chút da lông." Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng.

Lời này nếu bị các luyện khí tông sư của thời đại xa xưa kia nghe được, chỉ sợ là ngay tại chỗ tự bế.

Vào thời đại xa xưa, Dạ Huyền đã từng xem qua rất nhiều.

Thần khôi, luyện khí, luyện dược, thần phù, linh trận, vân vân, một loạt các thứ đó không có gì Dạ Huyền không biết.

Đáng sợ nhất là Dạ Huyền ở mỗi lĩnh vực đều đạt đến trình độ khiến người ta khó có thể tin được.

Người có khả năng sánh ngang được với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu nói Dạ Huyền chỉ hiểu chút da lông, vậy thì trên đời này người thật sự hiểu sợ là không có mấy ai.

Bất quá, lời này rơi vào tai lão nhân lưng còng lại có vẻ hơi buồn cười.

"Hiểu chút da lông mà cũng dám tới mở lại luyện khí đường?" Lão nhân lưng còng giễu cợt nói.

"Ngươi từng gặp qua bạch ngân thần khôi sao?" Dạ Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Đừng nói những lời nhảm nhí này, thần khôi sư vốn đã ít ỏi không được mấy người, huống chi là thần khôi sư có khả năng luyện chế bạch ngân thần khôi." Sắc mặt lão nhân lưng còng có chút khó coi.

Đây không phải là nói lời thừa thãi sao.

Sau khi song đế đăng phong, thiên địa linh khí liền bắt đầu khô kiệt.

Thần khôi sư dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đến nay, thần khôi sư còn truyền thừa lại cho hậu thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà thần khôi sư đỉnh cấp thì hoàn toàn đã tuyệt tích.

Hắn mặc dù là thần khôi sư, nhưng chỉ là thanh đồng thần khôi sư, muốn bước vào giai đoạn tiếp theo thì nhất định phải nắm giữ bạch ngân thần khôi.

Nhưng phương pháp luyện chế bạch ngân thần khôi sớm đã thất truyền.

Chính vì vậy mà hắn mới dừng lại ở cảnh giới thanh đồng thần khôi sư nhiều năm như vậy.

"Ta có thể luyện chế bạch ngân thần khôi." Dạ Huyền bình tĩnh nói.

Luyện khí đường lần nữa khôi phục sự yên lặng.

Nhưng ngay sau đó, một tràng tiếng cười liên tiếp đột ngột vang lên.

Lão nhân lưng còng cười đến mức trực tiếp nằm lăn ra đất, chỉ vào Dạ Huyền nói đứt quãng: "Ngươi...

ngươi có thể luyện chế bạch ngân thần khôi?"

"Ngươi mà luyện chế được thì lão già ta đây còn có thể luyện chế hoàng kim thần khôi nữa kìa."

"Ha ha ha ha ———— "

Lão nhân lưng còng không nhịn được cười, cười đến nước mắt chảy cả ra.

Dạ Huyền dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần độn nhìn lão nhân lưng còng, chậm rãi nói: "Rất buồn cười sao?"

"Không buồn cười, chỉ là đơn thuần cảm thấy ngươi giống như một tên đại ngốc." Lão nhân lưng còng vừa cười vừa lau nước mắt.

"Thôi được rồi, ta cũng không có thời gian ở đây dây dưa với ngươi." Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói: "Hiện tại Hoàng Cực Tiên Tông đã có ba tòa quặng sắt và mười lò dung luyện đỉnh cấp.

Ta sẽ đem phương pháp luyện chế bạch ngân thần khôi truyền cho ngươi, ngươi lúc rảnh rỗi thì tự mình luyện."

"Còn như việc đưa luyện khí đường vào hoạt động thì giao cho chính ngươi."

"Dù sao ngươi cũng là đường chủ luyện khí đường, liền phải gánh vác trách nhiệm này."

Dạ Huyền xoay người, ngưng mắt nhìn lão nhân lưng còng, chậm rãi nói.

Chuyến này đến đây, mục đích của bản thân hắn chính là để mở lại luyện khí đường.

Nếu luyện khí đường đã có người thì không còn gì tốt hơn.

Tuy lão đầu nhỏ này có chút thần kinh, nhưng tối thiểu cũng là một vị thần khôi sư.

Một vị thần khôi sư đồng nghĩa tuyệt đối là một vị luyện khí sư đỉnh cấp.

Dạ Huyền tin tưởng chỉ cần mình đem phương pháp luyện chế bạch ngân thần khôi truyền cho hắn, hắn tự nhiên sẽ lấy lại tinh thần, vực dậy luyện khí đường.

"Ha ha ha ———— "

"Ngươi còn định truyền cho ta pháp môn luyện khí bạch ngân thần khôi? Ha ha ha ———— "

"Sao ngươi không bảo lão già ta phi thăng thành tiên luôn đi?"

Nào ngờ mấy câu nói của Dạ Huyền chẳng những không khiến lão nhân lưng còng nghiêm túc lại, ngược lại còn khiến lão phá lên cười lớn hơn, thậm chí điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.

Bộ dạng đó khiến Dạ Huyền nhìn mà tức tối sầm mặt.

Thật sự buồn cười đến vậy sao?

Lão đầu nhỏ này không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ.

Dạ Huyền cũng lười đôi co với lão nhân lưng còng này nữa, trực tiếp vận khởi đế hồn, miệng ngậm thiên hiến, khẽ thốt ra: "Nhất! Niệm! Thành! Binh!..."

Ầm ầm!

Thanh âm của Dạ Huyền phảng phất như lôi âm, trong nháy mắt rung động cả không gian.

Lão nhân lưng còng vốn đang cười lăn trên mặt đất, khi nghe được thanh âm của Dạ Huyền, trong nháy mắt cả người cứng đờ tại chỗ, ngay sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, không dám tin nhìn Dạ Huyền, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy vẻ kinh hãi.

"Đây..."

Mỗi một chữ của Dạ Huyền phảng phất như đại đạo chí lý, dùng một hình thức cực kỳ quỷ dị khắc sâu vào trong đầu hắn.

Những chữ kia phảng phất như có người đang tôi luyện linh khí, rèn đúc bạch ngân thần khôi!

Lão nhân lưng còng cả người ngây ra tại chỗ.

Hồi lâu sau Dạ Huyền mới dừng lại, lão nhân lưng còng rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Lăng không truyền pháp!"

Lão nhân lưng còng nhìn Dạ Huyền, đôi môi run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

Pháp môn mà Dạ Huyền vừa truyền cho hắn quả thực chính là phương pháp luyện chế bạch ngân thần khôi!

Hơn nữa, còn là loại phi thường cao thâm!

Bản thân hắn chính là thần khôi sư, hoàn toàn có thể lý giải được trình độ cao thâm trong đó!

Đây tuyệt đối không phải là phương pháp luyện chế thông thường, mà là đỉnh cấp tôi luyện chi pháp!

Hắn nhìn Dạ Huyền, đột nhiên cung kính cúi đầu: "Tiên sinh tại thượng, xin nhận của tiểu lão nhi một lạy!"

Dạ Huyền thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, chế nhạo nói: "Ngươi còn muốn ta giúp ngươi phi thăng thành tiên nữa không?"

"Không, không, không." Lão nhân lưng còng vô cùng xấu hổ, cảm thấy một trận hổ thẹn.

Vừa rồi hắn thế nhưng đã trào phúng Dạ Huyền thậm tệ biết bao.

Kết quả đảo mắt bản thân đã bị đánh mặt.

Người ta quả thật có thể luyện chế bạch ngân thần khôi!

"Tình hình luyện khí đường ta cũng không tìm hiểu nhiều.

Ngày mai ta sẽ phái lão đầu Khâu đem mười lò dung luyện đỉnh cấp đưa tới.

Có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp nói với lão đầu Khâu là được."

Dạ Huyền không có ý định dừng lại lâu, xoay người rời đi.

Điều này làm lão nhân lưng còng có chút sợ hãi, vội nói: "Chỗ vô lễ lúc trước của tiểu lão nhi, mong tiên sinh chớ trách."

Dạ Huyền khoát tay nói: "Yên tâm, ta là người chỉ thích cái cảm giác bị người khác trào phúng, để rồi sau đó đánh mặt lại."

Lão nhân lưng còng nhất thời xấu hổ, nhìn thân ảnh Dạ Huyền sắp biến mất, hắn vội nói: "Còn chưa biết tục danh của tiên sinh!"

"Dạ Huyền."

Thân ảnh Dạ Huyền biến mất ở luyện khí đường, chỉ còn lại hai chữ.

"Dạ Huyền." Lão nhân lưng còng nghe được hai chữ này, ánh mắt liền tỏa sáng.

Hắn nhớ kỹ, ngày mai sẽ tìm tên tiểu tử Khâu Văn Hãn kia để thăm dò tình hình.

"Phương pháp luyện chế bạch ngân thần khôi..."

Lão nhân lưng còng lại nhớ tới pháp quyết Dạ Huyền truyền cho mình, trong lòng trở nên kích động.

"Lão già ta kẹt ở thanh đồng thần khôi sư lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp bước vào bạch ngân thần khôi sư rồi sao?"

Vừa nghĩ tới đây, liền không nhịn được kích động.

Dạ Huyền trực tiếp rời khỏi.

Không dừng lại lâu ở luyện khí đường.

"Có lão đầu nhỏ này ở đây, việc mở lại luyện khí đường sẽ ung dung hơn rất nhiều." Dạ Huyền hai tay đút túi, âm thầm tính toán.

Hắn ngược lại không nghĩ tới bên trong luyện khí đường lại vẫn ẩn giấu một vị thanh đồng thần khôi sư.

Như vậy thì việc mở lại luyện khí đường sẽ không đáng lo ngại nữa.

Một vị thanh đồng thần khôi sư tối thiểu cũng là cửu giai luyện khí sư.

Luyện khí sư cấp bậc này tuy trong mắt hắn không đáng chú ý, nhưng đặt ở Thiên Thanh Sơn mạch phương viên trăm ngàn dặm này thì tuyệt đối là tồn tại số một.

Một nhân vật như vậy muốn mở lại một tòa luyện khí đường, quả thực không thể đơn giản hơn.

Còn về phần tài liệu các thứ cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Ngày mai để Khâu Văn Hãn đưa tới là được.

Dạ Huyền khẽ hát, chậm rãi đi trở về Hoàng Cực Phong.

"Về rồi à."

Trong điện Hoàng Cực, Chu Ấu Vi đang chờ Dạ Huyền.

Giống như một tiểu nương tử đang chờ đợi phu quân trở về nhà vậy.

Nhìn Chu Ấu Vi duyên dáng yêu kiều, tiên tư vô song, Dạ Huyền có chút thất thần.

Hoàn hồn lại, Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói: "Đang chờ ta sao?"

Chu Ấu Vi gương mặt xinh đẹp nóng lên, khẽ gật đầu nói: "Ngươi về rồi thì ta đi nghỉ ngơi đây."

Nói xong, Chu Ấu Vi bước sen nhẹ nhàng hướng về khuê phòng của bản thân.

Dạ Huyền như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không nói thêm gì.

Hắn có thể cảm giác được tình cảm của Chu Ấu Vi đối với mình đang từ từ thay đổi.

Dạ Huyền khóe miệng hơi nhếch lên, hướng về gian phòng của mình đi đến.

Bởi vì địa vị thay đổi, hôm nay Dạ Huyền tự nhiên không còn ở căn phòng nhỏ trước kia, mà đã chuyển vào một gian phòng lớn.

Trở lại phòng, Dạ Huyền cũng không nghỉ ngơi mà bắt đầu tu luyện.

Việc hắn khôi phục hoàn chỉnh quyển thứ nhất của Hoàng Cực Đế Đạo đã tiêu hao hồn lực rất lớn, tối hôm qua tuy đã ngủ một đêm nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Nếu chỉ dựa vào ngủ, phỏng chừng còn phải mất mấy ngày mới được.

Dạ Huyền quyết định tu luyện Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Quyết.

Khi Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Quyết vận chuyển, cả người Dạ Huyền phảng phất như đang ở giữa hồng mông, có tử khí mông lung bao phủ, nhanh chóng khôi phục hồn lực cho Dạ Huyền.

"Đã đến lúc bước vào Đạo Thai chi cảnh."

Dạ Huyền thầm nghĩ.

Hắn hôm nay đã là Thần Môn cảnh viên mãn, tiếp theo nên bước vào Đạo Thai chi cảnh.

Cảnh giới tu luyện chia làm: Luyện Thể, Thông Huyền, Thần Môn, Đạo Thai, Minh Văn, Địa Nguyên, Động Thiên.

Địa Nguyên là Phong Hầu, Động Thiên là Phong Vương.

Hợp xưng là Vương Hầu.

Năm cảnh giới đầu tiên chủ yếu lấy bản thân làm gốc, đặt nền móng vững chắc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play