"Người nào ở đây giả thần giả quỷ?" Dạ Huyền quát lớn, tiếng hét như sấm mùa xuân.
Tiếng hét như sấm sét cuồn cuộn khắp toàn bộ Luyện Khí Đường.
Nhưng mà, bên trong Luyện Khí Đường quả thực không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Chỉ có sự yên lặng vô biên.
Phảng phất như tất cả những gì vừa xảy ra đều không tồn tại.
Toàn bộ Luyện Khí Đường bị bóng tối vô tận bao phủ.
Luyện Khí Đường tuy nằm bên trong Hoàng Cực Tiên Tông nhưng cũng giống như Luyện Dược Đường và Linh Trận Cung, đều là tồn tại độc lập.
Thêm vào đó Luyện Khí Đường đã hoang phế nhiều năm, sớm đã không có người đến đây, cũng không có ai quản lý.
Từ xa nhìn lại, Luyện Khí Đường giống như một con cự thú phủ phục trong bóng đêm, chực chờ cắn nuốt người khác.
Mà hiện nay, Dạ Huyền đang ở trong miệng con cự thú đó.
Dạ Huyền vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chăm chú vào khoảng tối đen phía trước, hai tay chậm rãi đưa ra.
Giữa lòng bàn tay và ngón tay, đạo văn dũng động.
Ầm!
Khoảnh khắc sau, Dạ Huyền đột nhiên đánh ra một chưởng.
Chưởng Tâm Lôi cùng với đạo văn của đạo thể đồng thời phát động.
Lực lượng kinh khủng trong nháy mắt tuôn trào ra.
Thình thịch!
Một tiếng vang lên, dường như có một bóng người bị đánh bay ra ngoài.
"Đều nói Luyện Khí Đường của Hoàng Cực Tiên Tông đã hoang phế nhiều năm, xem ra bây giờ cũng không hề hoang phế nhỉ." Dạ Huyền nhếch miệng mỉm cười, trong con ngươi mang theo một chút hiếu kỳ.
"Chín vạn năm trước, song đế đăng phong, thiên địa linh khí bắt đầu khô héo, từ đó sinh ra cái gọi là tứ đại chức nghiệp."
"Những chức nghiệp huy hoàng hơn một chút trước kia thì lại biến mất."
"Không ngờ Hoàng Cực Tiên Tông của ta vẫn còn có thần khôi sư tồn tại."
Dạ Huyền nhìn bóng người bị bay ra ngoài kia đầy hứng thú.
Bóng người kia cũng không phải là người.
Mà là một con thanh đồng thần khôi.
Chỉ có thần khôi sư mới có thể điều khiển loại khôi lỗi này.
Thanh đồng thần khôi thuộc về cấp bậc thứ hai trong các loại thần khôi.
Cấp bậc đầu tiên là hắc thiết thần khôi, bên trên nữa là thanh đồng thần khôi, bạch ngân thần khôi, hoàng kim thần khôi.
Mỗi một cấp bậc thần khôi đều có sự khác biệt rất lớn.
Hắc thiết thần khôi chỉ có thể dùng để đối phó tu sĩ từ Thần Môn cảnh trở xuống.
Mà thanh đồng thần khôi thì có thể chống lại Vương Hầu.
Con thần khôi vừa bị Dạ Huyền một chưởng đánh bay kia chính là thanh đồng thần khôi.
Đây là một con thần khôi đủ để sánh ngang với Vương Hầu!
Hơn nữa, thần khôi có thân thể cứng rắn không gì sánh được, đừng nói là đao kiếm tầm thường, ngay cả linh khí cũng không chắc có thể làm tổn thương thần khôi.
Ầm!
Lúc này, con thanh đồng thần khôi bị Dạ Huyền đánh bay kia lại một lần nữa động thân, lao đến trước người Dạ Huyền với tốc độ mắt thường không thể thấy được, một quyền đánh về phía ngực Dạ Huyền!
Thình thịch!
Dạ Huyền giơ tay phải lên, trực tiếp dùng lòng bàn tay đỡ lấy nắm đấm, năm ngón tay dùng sức nắm chặt lấy nắm đấm của thanh đồng thần khôi.
Két ——
Nhưng lúc này, cổ tay thanh đồng thần khôi xoay một cái, trực tiếp buông bỏ nắm đấm kia, ngay sau đó tung một cú đá quét ngang, ý đồ đá gãy hai chân Dạ Huyền.
Con thanh đồng thần khôi này căn bản không giống một cỗ khôi lỗi, mà giống như một tu sĩ tu luyện cận thân thể thuật!
"Thái Nhất Chân Thủy."
Tay trái Dạ Huyền khẽ động kiếm chỉ.
Ầm!
Khoảnh khắc sau, bên trong thanh đồng thần khôi đột nhiên tràn ra nước biển vô tận, tạo thành một quả cầu nước khổng lồ, giam thanh đồng thần khôi ở bên trong khiến nó không thể động đậy.
Nguyên lai trong một chưởng ban đầu kia của Dạ Huyền, ngoài Chưởng Tâm Lôi và lực lượng đạo văn ra, còn có Thái Nhất Chân Thủy trực tiếp đánh vào bên trong thanh đồng thần khôi.
Lúc này đột ngột bộc phát, trực tiếp khống chế thanh đồng thần khôi.
Ken két ken két ————
Nhưng con thanh đồng thần khôi này lại lần nữa phát sinh dị biến.
Chỉ thấy cả con thanh đồng thần khôi lại toàn bộ phân tán ra, hóa thành từng bộ phận cơ khí nhỏ li ti.
Vèo vèo vèo vèo ————
Ngay sau đó, những bộ phận cơ khí nhỏ li ti kia toàn bộ hóa thành từng đạo ánh sáng lóe lên, thoát ra khỏi Thái Nhất Chân Thủy.
"Đã có thể đạt tới cấp bậc này rồi à."
Thấy cảnh tượng như vậy, Dạ Huyền cũng không quá kinh ngạc.
Bản thân hắn chính là đang thử thăm dò xem người nọ ẩn giấu trong bóng tối điều khiển thanh đồng thần khôi đã đạt đến cấp bậc nào.
Lúc này xem ra, xác thực rất mạnh.
"Ồ..."
Lúc này Dạ Huyền chợt ngẩn người một chút, lát sau cười nói: "Có thể điều khiển mười tám thanh đồng thần khôi, đã là đạt đến đỉnh phong của thanh đồng thần khôi sư rồi."
Rầm rầm rầm ————
Tiếng nói của Dạ Huyền vừa dứt, từ sâu trong Luyện Khí Đường chợt lao ra mười bảy bóng người.
Rõ ràng là mười bảy con thanh đồng thần khôi giống hệt nhau!
Dạ Huyền khẽ buông tay phải, mặc cho nắm đấm của con thanh đồng thần khôi lúc trước bay trở về.
Ầm!
Quả nhiên, khi nắm đấm này bay về, nó liền lắp ráp lại thành một con thanh đồng thần khôi hoàn chỉnh.
Mười tám con thanh đồng thần khôi vây Dạ Huyền ở chính giữa.
Mỗi một con thần khôi đều cao ba mét, giống như người khổng lồ nhỏ, áp lực mười phần.
Bất quá, mười tám con thanh đồng thần khôi này cũng không ra tay với Dạ Huyền.
Cộp cộp cộp ————
Đúng lúc này, từ sâu trong Luyện Khí Đường truyền đến tiếng bước chân.
Bước đi không nhanh không chậm, thậm chí cho người ta cảm giác lảo đảo xiêu vẹo, dường như tùy thời có thể ngã xuống đất.
Sau một lát, một vị lão nhân lưng còng mặc áo vải thô cũ kỹ, đầu tóc rối như ổ gà, tay xách một bầu rượu lâu năm đang ừng ực rót rượu, xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Huyền.
"Tiểu tử, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, quay về mà bú sữa mẹ đi."
Lão nhân lưng còng này thân hình mập lùn, uống một hớp rượu lâu năm rồi khàn khàn nói.
"Thiên nhân?" Dạ Huyền nheo mắt nhìn lão nhân lưng còng, chậm rãi nói.
Động tác trên tay lão nhân lưng còng bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt vẩn đục đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang.
"Tiểu tử, ngươi là gian tế do môn phái nào cử tới?"
"Cuồng Chiến Môn? Kiền Nguyên Động Thiên? Hay là...
Vân Tiêu phái?"
Lão nhân lưng còng lại uống một hớp rượu lâu năm, thản nhiên nhìn Dạ Huyền.
Chẳng biết từ lúc nào, mười tám con thanh đồng thần khôi đã hoàn toàn áp sát Dạ Huyền, mỗi con đều đã ra tay, tất cả đều nhắm vào chỗ hiểm trên người Dạ Huyền.
Chỉ còn thiếu một chút nữa là chém Dạ Huyền thành muôn mảnh.
Tất cả những điều này rõ ràng đều là thủ đoạn của lão nhân lưng còng.
"Những môn phái này đều là kẻ thù của Hoàng Cực Tiên Tông sao?" Dạ Huyền ngược lại mặt vẫn bình tĩnh, không chút kinh hoảng.
Hắn tự nhiên nhìn thấy rõ việc những con thanh đồng thần khôi này ra tay.
Bất quá, cho dù tình hình hiện tại nguy hiểm như vậy, Dạ Huyền cũng không hoảng sợ, hắn có thể tùy thời thoát thân.
Cũng có thể tùy thời giết chết mười tám con thanh đồng thần khôi này.
"Dũng khí ngược lại không tệ." Lão nhân lưng còng thấy Dạ Huyền bình tĩnh như vậy, không nhịn được cười nói.
"Hoàng Cực Tiên Tông đã sa sút đến mức này, tại sao ngươi còn ẩn mình ở nơi này?" Dạ Huyền cau mày, nhìn chăm chú vào lão nhân lưng còng.
"Ngươi không hiểu đâu." Lão nhân lưng còng uống một ngụm rượu, vẻ mặt có chút cô đơn.
"Vậy làm phiền ngươi đừng chiếm nhà xí không thải phân, ta đến để mở lại Luyện Khí Đường." Dạ Huyền thuận tay đánh bay một con thanh đồng thần khôi, thản nhiên nói.
Lão nhân lưng còng liếc Dạ Huyền một cái, cười nói: "Tuy thực lực của ngươi phi phàm, nhưng muốn mở lại Luyện Khí Đường không phải chỉ dựa vào thực lực là có thể giải quyết được."
Dạ Huyền không để ý đến lão nhân lưng còng mà đi về phía sâu trong Luyện Khí Đường.
"Này này này." Lão nhân lưng còng thấy vậy không khỏi kêu lên: "Ngươi không cảm thấy hành vi như vậy của ngươi rất không có lễ phép sao?"
Ba con thanh đồng thần khôi chặn đường đi của Dạ Huyền.
"Phía sau là ổ của lão già ta, há có thể để ngươi tùy tiện xông vào?" Lão nhân lưng còng lại vừa uống rượu vừa không nhanh không chậm nói.
"Vậy ngươi thừa nhận ngươi là người của Luyện Khí Đường?" Dạ Huyền hỏi ngược lại.
Lão đầu tử này là một vị thần khôi sư, cũng là một vị luyện khí sư.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ chấn động thế nhân.
Nhưng chuyện này nếu đặt ở chín vạn năm trước thì cũng chỉ là thường thức.
Một vị thần khôi sư tuyệt đối là một vị luyện khí sư đỉnh cấp.
Nhưng một vị luyện khí sư đỉnh cấp lại không nhất định là thần khôi sư.
Ở một mức độ nào đó, thần khôi sư còn lợi hại hơn luyện khí sư.
Lão đầu tử này chính là một vị thần khôi sư như vậy.
Bất quá Dạ Huyền có thể nhìn ra tâm tính của người này có vấn đề.
"Lão già ta chính là đường chủ Luyện Khí Đường." Lão nhân lưng còng thản nhiên nói.
"Người không có nhiệm vụ không được đến gần Luyện Khí Đường, Chu Ngự Thiên không nói với ngươi sao?"
"Chu Ngự Thiên? Đó là tông chủ đời trước, từ lâu đã thành cát bụi rồi." Dạ Huyền thản nhiên nói.
"Cái gì? Hắn đã chết?" Lão nhân lưng còng nhíu mày, nhìn Dạ Huyền dò hỏi: "Vậy bây giờ ai là tông chủ?"
"Chu Tử Hoàng." Dạ Huyền bình tĩnh nói.
Lão già này quả nhiên đã phong bế ở chỗ này thật lâu, đến nỗi tông chủ hiện tại là ai cũng không biết.
"Khâu Văn Hãn còn ở đó không?" Lão nhân lưng còng lại hỏi.
"Còn."
"Lệ Cuồng Đồ thì sao?" Lão nhân lưng còng lại nói.
"Còn."
"Vậy thì tốt rồi." Lão nhân lưng còng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy ngươi quyết định thế nào?" Dạ Huyền nhìn về phía lão nhân lưng còng.
Lão nhân lưng còng nghe vậy, lại uống một hớp rượu lâu năm, cũng phát hiện bầu rượu đã cạn, hắn thuận tay ném bình rượu sang một bên, nhìn Dạ Huyền chậm rãi nói: "Ngươi hiểu luyện khí sao?"